Cùng khám phá ngày 26/1 của xứ sở hoa anh đào |
✿ Bunkasai Bōka Dē: Ngày Phòng cháy Tài sản Văn hóa
Năm 1949, bức bích họa cổ nhất Nhật Bản ở điện Kondo chùa Horyuji (Nara) bị cháy trong một vụ hỏa hoạn lớn. Trận hỏa hoạn đã làm hư hại nhiều kiến trúc của chùa và cháy nhiều tranh vẽ được xem là những kiệt tác nghệ thuật Nhật Bản được ra đời khoảng năm 710. Đây là những tài sản văn hóa quốc gia quan trọng, vì vậy sau vụ hỏa hoạn trên, Sở Văn Hóa và Sở Phòng cháy chữa cháy đã thành lập ngày kỉ niệm này để kêu gọi bảo vệ các tài sản văn hóa khỏi hỏa hoạn và động đất.
Thời gian tổ chức các buổi diễn tập phòng cháy là tùy từng địa phương.
Teigin Jiken no Hi: Ngày xảy ra vụ án mạng ở ngân hàng Teikoku
Ngày 26/1/1948 một vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra ở ngân hàng Teikoku. 12 trong số 16 người bị đầu độc đã tử vong, hung thủ tẩu thoát cùng số tiền 180.000 yên. Tháng 8 năm 1948, cảnh sát bắt giữ nghi phạm Sadamichi Hirasawa - một họa sĩ tranh màu nước danh tiếng.
- Spoiler:
Vụ án mạng ở ngân hàng Teikoku
Ngày 26/1/1948 một vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra ở ngân hàng Teikoku. 12 trong số 16 người bị đầu độc đã tử vong, hung thủ tẩu thoát cùng số tiền 180.000 yên. Tháng 8 năm 1948, cảnh sát bắt giữ nghi phạm Sadamichi Hirasawa - một họa sĩ tranh màu nước danh tiếng. Họa sĩ Sadamichi Hirasawa trở thành một trường hợp hi hữu: chờ xử tử trong gần 40 năm và có đến 33 Bộ trưởng Tư pháp từ chối ký lệnh hành quyết ông. Năm 1987 ông chết trong tù ở tuổi 95, vẫn quả quyết rằng mình vô tội.
Hơn 50 năm sau, người con nuôi Takehiko, mở cuộc điều tra để minh oan cho cha mình ... Ngày 26/1/1948 là một ngày thứ hai u ám ở thành phố Tokyo đổ nát bởi chiến tranh. Ngân hàng Teikoku Ginko (hay còn gọi là Teigin) ở tây bắc Tokyo đang chuẩn bị đóng cửa thì một gã đàn ông bước vào. Người khách đến trễ mang dải băng tay của cơ quan y tế và chìa ra tấm danh thiếp bác sĩ.
Hắn nói rằng bệnh lỵ đang bùng phát trong thành phố và có một người mắc bệnh đã ghé vào ngân hàng này. Sau khi hòa một loại “thuốc chống lỵ” lỏng vào các tách trà, hắn nhấp thử chút ít rồi chia cho các nhân viên ngân hàng. Mọi người nghiêm túc làm theo hướng dẫn của hắn.
Ít lâu sau, 10 trong số 16 người uống thuốc đã chết một cách vật vã. Thêm hai người nữa chết sau đó trên đường đến bệnh viện. “Thuốc chống lỵ” hóa ra là thuốc độc. Hung thủ đã tẩu thoát sau khi ẵm đi 180.000 yên, bỏ lại phía sau tấm danh thiếp bác sĩ và hàng lô lốc xác chết, gồm cả đứa con trai 8 tuổi của người gác cổng.
Cuộc điều tra
Cảnh sát mở một cuộc săn lùng lớn, thẩm vấn hàng ngàn người tình nghi. Nhưng trước đó họ đã phạm sai lầm tệ hại: do không phong tỏa hiện trường một cách nghiêm ngặt, những người láng giềng nhiệt tình đã vào rửa sạch các tách trà chứa thuốc độc. Tuy vậy, các nhà điều tra tin rằng chất độc sử dụng là potassium cyanide. Vụ án này đã dẫn đến bức chân dung hung thủ (theo mô tả của bốn nạn nhân sống sót) đầu tiên của Nhật Bản. Dưới áp lực của công luận, tháng 8-1948 cảnh sát đã bắt giữ Sadamichi Hirasawa, một họa sĩ tranh màu nước danh tiếng.
Không có bằng chứng nào liên quan cụ thể đến vụ Ngân hàng Teikoku. Hirasawa chỉ có một tiền sử là đã từng sử dụng danh thiếp của một bác sĩ (có thật ngoài đời, khác với “bác sĩ giả” vụ Teikoku) trong một vụ tương tự ở Ngân hàng Yasuda vào tháng 10-1947. Nhưng những người bị Hirasawa “thuốc” thì không ai bị tổn hại hay chết. Dù vậy, cảnh sát cũng có lý của họ cho rằng hai vụ án này do cùng một hung thủ.
Nhưng những dấu hỏi đồng thời cũng nổi lên: có đến 11 người ở ngân hàng nói rằng Hirasawa không phải là hung thủ, và không có một bằng chứng nhỏ nào cho thấy Hirasawa dính líu đến vụ Ngân hàng Teikoku. Tuy vậy, năm 1950 Hirasawa vẫn bị xử treo cổ. Ông kháng án và tòa tối cao đã hoãn lệnh xử tử ông. Trong gần 40 năm tù ông đã vẽ rất nhiều bức tranh sau song sắt, trong đó có gần 100 tranh vẽ núi Phú Sĩ.
Sự dấn thân của người con nuôi
Gia đình Hirasawa đã bỏ rơi ông từ đầu thập niên 1950 để “tránh tiếng nhơ”, nhưng một người con nuôi của ông, Takehiko, đã quyết dành cuộc đời của mình để giải oan cho người cha. Đây cũng là một trường hợp “con nuôi” khá hi hữu.
Cha ruột của Takehiko, một nhà báo kiêm nhà hoạt động nhân quyền, đã nguyện phải minh oan cho Hirasawa. Trước khi nhắm mắt, ông đã trăng trối cho con trai phải bằng mọi giá làm được việc này, dù Hirasawa có chết trong tù đi nữa. Thế là năm 1982, khi vừa tròn 23 tuổi, Takehiko nhận Hirasawa làm cha nuôi để cụ thể hóa quyết tâm của anh. Tòa án tối cao Tokyo đã 18 lần từ chối các yêu cầu xử lại vụ án này vì lý do “không đủ chứng cứ mới”, nên Takehiko hiểu rằng để yêu cầu xử lại lần thứ 19 (sau khi cha nuôi đã mất) anh phải có những chứng cứ mới, đủ thuyết phục.
Lần theo dấu vết chất độc Takehiko và những người hậu thuẫn anh đã dành ra 15 năm ròng rã để làm điều này. Anh tìm cách chứng minh rằng 12 nạn nhân chết năm 1948 không phải do chất độc potassium cyanide mà là do chất acetone cyanide. Biểu hiện đầu tiên là thuốc đã tác động chậm, do đó không thể là potassium cyanide; thứ hai là Takehiko đã tìm được những cứ liệu cho thấy chất này rất hiếm thấy ở Nhật Bản vào thời đó, do đó nếu nó được sử dụng thì cuộc điều tra sẽ dễ dàng khoanh vùng và tìm ra thủ phạm.
Việc điều tra theo hướng chất acetone cyanide đã dẫn đến một phòng thí nghiệm của quân đội phát xít Nhật. Takehiko đã lần ra được chồng tư liệu đồ sộ của thanh tra Bunsuke Kai, trong đó nêu rõ đơn vị số 731 của quân đội đã cùng đơn vị chiến tranh sinh học số 1644 (còn gọi là đơn vị Tama) tiến hành một “sứ mệnh đặc biệt”, được đem thử nghiệm trên người Trung Quốc, bằng cách lừa họ rằng đó là “thuốc ngừa bệnh”. Hai cuộc thí nghiệm như thế đã diễn ra ở Thượng Hải và Nam Kinh. Takehiko tin rằng Hirasawa - người mà trong chiến tranh sống ở một vùng nông thôn ở đảo Hokkaido - đã trở thành “con tốt thí”. Chính quyền chiếm đóng Mỹ đã can thiệp vào cuộc điều tra để bảo vệ cho các thành viên toán nghiên cứu vũ khí sinh học Nhật, như tướng Shiro Ishii - tư lệnh đơn vị 731.
Những hồ sơ giải mật của Mỹ cho thấy người Mỹ đã từng trao cho bộ hạ của tướng Ishii quyền miễn tố (về tội ác chiến tranh) để đổi lấy việc họ cung cấp các kết quả thí nghiệm gây chết người tiến hành trên hàng ngàn tù nhân. Trong cuốn sách mang tên Cây tre trổ hoa của tác giả Mỹ William Triplett, Takehiko cũng đã phát hiện công tố viên Tokyo Hajime Takagi từng gặp tướng Ishii năm 1948 trong khuôn khổ cuộc điều tra vụ Ngân hàng Teikoku. Biên bản cuộc điều tra ghi rõ tướng Ishii nói: “Đó có thể là người của chúng tôi... Chắc chắn chuyện này có liên quan đến quân đội, tôi tin là như thế”.
Cuộc chiến đấu vì công lý
Takehiko cũng xem đây là một dịp để đặt vấn đề về tính cứng nhắc của tòa án Nhật Bản: kể từ Chiến tranh thế giới lần thứ hai chỉ có bốn trường hợp người bị án tử hình được trả tự do sau khi xử lại, do tòa án Nhật đặt ra những chuẩn mực quá khó khăn để xử lại một vụ án; tòa án Nhật cũng bị chỉ trích về việc chấp nhận gần như 100% các kiến nghị luận tội của công tố viên trong các vụ án hình sự. Nhiều người còn chỉ trích tính “thiếu độc lập” của các thẩm phán trong các vụ án liên quan đến các nhân vật máu mặt...
Ngày nay đã chẳng còn dấu vết nào của vụ án Ngân hàng Teikoku cách đây mấy chục năm. Ngân hàng này đã đóng cửa ngay sau vụ án. Một tòa nhà chung cư đã mọc lên tại đó, và rất ít người địa phương còn nhớ đến vụ án mạng khủng khiếp năm 1948. Cho dù anh có thành công thì cha nuôi của anh cũng chẳng hưởng lợi gì được nữa rồi. Nhưng ý nghĩa công việc mà Takehiko lao vào suốt bao năm nay là tìm lại bằng được công lý, cho dù sự việc đã đi qua hơn nửa thế kỷ. Bản thân anh cũng mong ước thực hiện được lời trăng trối của người cha ruột.
Đoạn kết
Thế nhưng, tháng 9 năm 2013, Takehiko Hirasawa qua đời tại tư gia ở quận Suginami, Tokyo, ở tuổi 54. Vì sống lặng lẽ một mình nên mãi đến ngày 16 tháng 10 người ta mới phát hiện rằng ông đã chết. Phát hiện ra thi thể ông là người ủng hộ việc minh oan cho Sadamichi Hirasawa, vì đã một thời gian không thấy tin tức của Hirasawa nên người này mới tìm đến thăm hỏi.
Vào thời điểm trước khi Takehiko chết, ông cùng với luật sư của mình đã tập hợp được một số bằng chứng mới với dự định trình lên tòa án tối cao vào cuối năm 2013. Ngày 4 tháng 12 năm 2013, Tòa án tuyên bố ngừng việc xử lại vụ án của Sadamichi Hirasawa vì lí do người theo đuổi vụ án - con trai nuôi của ông đã chết. Vụ án sẽ được đóng lại cho đến khi một thành viên khác của gia đình Hirasawa muốn yêu cầu tái thẩm.
Vì lẽ đó, ở thời điểm hiện tại, danh tính thực sự của thủ phạm cũng như loại thuốc độc mà hung thủ sử dụng vẫn là một ẩn số chưa được giải.
Dựa trên vụ án của Hirasawa, năm 2009 nhà văn người Anh David Peace đã cho xuất bản cuốn tiểu thuyết mang tên "Occupied City". Vụ án này cũng được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết thứ 11 của Ian Fleming: "You Only Live Twice" với nhiều tình tiết được thêm thắt cường điệu hơn thực tế. Ngoài ra tại Nhật, có rất nhiều những tiểu thuyết, phim điện ảnh, phim truyền hình ra đời từ những tình tiết bí ẩn của vụ án này.
Bạn có nghĩ đây là một vụ "oan án"? Bạn có cho rằng Sadamichi Hirasawa vô tội??
Korāgen no Hi: Ngày Collagen
Ngày 26/1 năm 1960, nhà nghiên cứu người Nhật Bản Nishihara Tomio đã thành công trong việc hòa tan collagen trong thực phẩm và nhận được bằng sáng chế với nghiên cứu này. |
Theo Fanpage Khám phá Nhật Bản BBcode: Kiyomi |
|
|
|