[FanFic] Just Watch Over Me - Chap 1
2 posters
26/5/2014, 10:23 pm

#1

Nờ Chan
Nờ Chan
Thành viên mới
Thành viên mới
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 21
»¥ên ¥ên : 393
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 327
»Ghi danh Ghi danh : 2014-05-26
»Giới tính Giới tính : Female
[FanFic] Just Watch Over Me 

AUTHOR: Havichi
GENRE: Slice of Life, comedy, drama.
RATED: T

SUMMARY: Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng va một tí hài hước giữa Rin và Len, một cô bé sinh viên năm nhất và một anh chàng sinh viên ưu tú năm ba.... 
NOTE CỦA TÁC GIẢ: Thực sự khi viết fic này thì chỉ toàn viết vào buổi tối, khi bật những bài hát đôi xập xình của Rin và Len, thế nên nhịp của truyện có lẽ sẽ có lúc bị kỳ lạ ...Anyway, mong mọi người sẽ ủng hộ độ tự kỉ cao độ của ta nhé, vì tình yêu Len x Rin 

Fic đăng theo sự cho phép của tác giả. Nên đăng sớm hay muộn thì cũng nên từ từ nhé 

 [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 1 3485804499 
______________________________________________________________________________________________________________________________________________

CHƯƠNG 1

Giữa sân trường đông đúc của đại học X, một con nhóc khổ sở kéo lê kéo lết cái vali màu cam đầy chói lóa, những người đi qua đi lại cứ liếc nhìn con bé, khinh khỉnh.

Nhìn là biết dân nhập học muộn!

Ở trường đại học X này, đầu vào là cực kỳ khó, thế nên một khi ai đó đã trúng tuyển vào trường đại học này thì đều nâng niu đến từng phút giây để lo làm thủ tục nhập học. Những sinh viên ở đây đều sùng bái, tôn thờ ngôi trường này đến độ nếu thấy kẻ nào nhập học trễ là sẽ vô cùng kỳ thị.

Thế nên dẫu lúc này, một con bé loay hoay giữa sân trường đầy nắng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại cũng chả rủ được lòng thương từ các anh chị khối trên...

Rin vừa đi vừa thầm chửi rủa...

Cái trường gì thế này? Thấy con người ta khổ sở vậy mà không ai thèm chịu động tay động chân, mấy người máu lạnh hết rồi à?

Lại đá cái vali một cái, sao mày nặng thế hả?

(Vali gào lên: Nhờ phúc của ai? Nếu cô chịu bỏ bớt mấy con gấu bông cũ mèm từ hồi mẫu giáo của cô ra thì có phải đỡ nặng không hả? Sinh viên gì mà như con nít!)

Hậm hực....

Rin kéo cái vali nặng trình trịch của mình, dĩ nhiên vẫn không quên chửi rủa.

-Vô nhân tính! Vô nhân tính, quá vô nhân tính!

Lướt qua Rin là vô số những đàn anh đàn chị khối trên, nhưng thay vì niềm nở với cô họ lại chỉ chưng ra bộ mặt sắt đá, tóm lại là không lạnh không ăn tiền.

Lúc này Rin thật sự rất muốn hỏi, bộ kiếp trước cô ăn ở thất đức lắm hay sao, là giết người hay cướp của nhà người ta mà bây giờ phải chịu cảnh lạ nước lạ cái, lại còn bị “dân bản địa” lạnh nhạt như thể cô vừa đốt nhà họ không bằng thế này?

Lại kéo kéo...

Lại chửi chửi...

Kéo với chửi mãi một hồi rốt cuộc vẫn không biết đi đường nào để đến ký túc xá. 

-A A A!! Sinh viên ở đây rốt cuộc không được giáo dục phải giúp đỡ đàn em mới vào trường à??? Cái thái độ lạnh nhạt này là sao???

Cứ cái đà này thì đến nửa đêm cô cũng không tìm được ký túc xá mất, thật muốn rủa chết cái tên kiến trúc sư nào thiết kế cái trường vừa to vừa lòng vòng như cái mê cung này quá đi.

Cuối cùng không chịu được, Rin tung chân đá luôn cái vali, lúc này cô đang đứng ở một bãi cỏ trồng nho nhỏ xanh rì, có vẻ khá ít sinh viên qua lại nên mới dám hét lên cho thỏa bức xúc một tí.

Lúc này trên một thành lan can, một chàng trai với quyển sách kinh tế vĩ mô dày cộm úp lên mặt đã bị giật mình.

Len kéo quyển sách xuống, nhìn xung quanh, miệng hơi nhếch lên, kẻ nào không biết trời cao đất dày mà vừa rồi dám mắng chửi sinh viên trường này vậy nhỉ?

Nhìn quanh một hồi, rốt cuộc đã phát hiện được đối tượng.

Ngáp một chút để thoát khỏi cơn ngái ngủ, Len khẽ mỉm cười, sau đó ngồi thẳng dậy để ngắm kỹ “đối tượng” hơn.

Hump....Xem nào.... tóc vàng hoe, sợi cong sợi vểnh, người thì luộm tha luộm thuộm, thân hình thì chả khác gì con nít, đã thế lại còn thêm điệu bộ chán đời kia nữa chứ....lâu lắm rồi mới thấy được một con nhóc thú vị như thế này trong trường, bộ dạng thế kia có lẽ là nhập học muộn. 

Anh vốn không thích những người chậm trễ, đã nhập học muộn còn lớn tiếng mắng mỏ người khác, con nhóc này có lẽ sẽ cần người dạy dỗ đây.

Một ý nghĩ kỳ quái khẽ loé lên trong cái đầu của nhà thiên tài với chỉ số IQ 199.

Len khẽ nhếch mép cười...

Cũng lâu rồi, dường như không có đối tượng để mình đùa vui thì phải?

....

Tức giận rồi, hét mắng rồi, đá đập gì cũng làm cả rồi....Rốt cuộc vẫn không ai chỉ cho Rin đường đến khu ký túc xá. Thêm vào đó Rin phát hiện cái bụng trống rỗng của mình đã đến giờ biểu tình. Cô thở dài.... tìm được cái canteen trường này nghe có vẻ còn bất khả thi hơn gấp vạn lần so với việc tìm cái khu ký túc xá chết tiệt.

Rin méo xệch mặt, cảm giác muốn nằm lăn ra bãi cỏ này luôn cho rồi, ...gì đây? Cuộc sống đại học mà cô vẫn hằng mơ ước sao giờ lại thảm hại thế này? Không giai đẹp, không bạn bè, khu ký túc xá đẳng cấp dành cho những sinh viên ưu tú của trường đại học ưu tú giờ cũng không thấy tăm hơi đâu.

Rin có cảm giác mấy con quạ đen lúc này đang bay mòng mòng trên đầu mình =.=...

Uổng cô cô đã cố gắng dậy sớm trang điểm, chưng diện thật xinh xắn, vậy mà còn mơ hão hy vọng khi vào trường sẽ xuất hiện hàng tá anh chàng đẹp trai đến giúp mình. Bây giờ trông Rin thật thảm hại làm sao, cô đoán chắc mascara trên mi mắt cũng vì mồ hôi mà chảy hết cả rồi, mái tóc cố gắng dùng máy sấy phồng tạo kiểu chắc cũng chả khá khẩm gì hơn, chết tiệt, biết thế bỏ bớt mấy quyển truyện shoujo ở nhà cho đỡ nặng vali có phải hơn không?

Rin chán nản, ngước mặt lên trời, “nước mắt giàn giụa”...

“Ông trời ơi, bây giờ chỉ cần có một người xuất hiện trước mặt chỉ đường cho con, cho dù là ác quỷ cũng được, con thề sẽ làm nô lệ cho người đó suốt đời.”

Thề thốt vốn là cái tật của Rin mỗi khi gặp phải chuyện gì khó khăn, thật ra cô chỉ nói cho nó sướng cái miệng thế thôi chứ cũng chẳng bao giờ để ý gì nhiều đến những điều mà mình thề thốt.

Nhưng ở chỗ nào đó không xa, một kẻ đang ngồi vắt vẻo, nhịp nhịp tay...

Len lại nhếch miệng mỉm cười lần nữa.

Lời thề ngốc nghếch vừa rồi của kẻ nào đó anh đã nghe hết....

Được, bộ dạng thành khẩn thế kia, vậy thì anh quyết định mình sẽ “làm người tốt” một lần, thay “trời” hành đạo. Coi như là cho ước muốn của “ai kia” được “toại nguyện”.

Đã quyết định rồi, Len nhảy phóc xuống khỏi lan can.

Lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác này, cảm giác khi nhìn thấy một món đồ chơi “thú vị” mà anh muốn nhất định nó phải là của anh.

....

-HEY!

Rin giật mình, chỗ vắng vẻ này vẫn có người à? Cô quay ngoắt ra sau.

-Lại đây.

Cô trố mắt nhìn...Một giây, hai giây, ba giây....

-Nói em đó, lại đây.

Ô! Trai đẹp là đây sao?

Mắt Rin sáng lên lấp lánh, cứ tưởng cái trường này tuyệt chủng hết những anh chàng đẹp trai hào hoa, sẵn sàng giúp đỡ phái nữ như trong mấy quyển truyện shoujo rồi chứ?

Anh chàng đẹp trai ngoắc ngoắc ngón tay, bụm miệng cười gì đó. Rin háo hức, mắt chớp chớp:

-Anh ...anh gọi em?

-Ừ.

Trong tư thế mắt sáng như đèn pha ô tô, người cứ như mọc thêm một cái đuôi cún vẫy vẫy, Rin lăng xăng kéo cái vali của nợ của mình đến phía trước anh chàng đẹp trai.

-Em là sinh viên năm đầu nhưng hôm nay mới vào nhập học phải không?

Rin gật gật.

-Không tìm được đường đến ký túc xá?

Lại gật gật.

-Đói rồi chứ gì? Canteen cũng không biết đường đến? 

Rin có cảm giác nước mắt mình sắp rớt ra! =.= Sao trên đời lại có người hiểu chuyện thế nhỉ?

-Từ sáng đến giờ đặt chân vào trường có phải đã bị mọi người lạnh nhạt đúng không? Hm...đừng để ý nhé, sinh viên ở đây thật ra tốt lắm, chỉ là tôn thờ trường quá nên mới nghiêm khắc với người mới như em thôi. 

-Thật...thật ạ?

-Ừ, đằng nào anh cũng đang rảnh –Anh chàng đẹp trai cất quyển sách dày cộp vào cặp táp- Để anh đưa em đến khu ký túc xá nữ.

Hai mắt của Rin sáng lên.

Cô thật không ngờ, chỉ mới cầu chơi thôi đã linh nghiệm như vậy, ông trời quả thật có mắt ~ [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 1 2265931760. Một anh chàng đẹp trai hiền lành tốt bụng như thế này thì có muốn cô làm nô lệ cả đời cũng đáng.

(Thượng đế: Tội nghiệp con bé, không biết mình đã gặp phải ác ma~ Xin lỗi con, ta không phù hộ cho con được rồi =.

Trong lúc Rin đang suy nghĩ lung tung thì Len đã kéo cái vali đi giúp cô, Rin hấp tấp chạy theo, vừa đi vừa cười thầm khúc khích, không để ý được kẻ nào đó đi bên cạnh dường như cũng đang nhếch miệng.

Người này quả đúng là mĩ nam, dáng người miễn bàn, đến nỗi dùng hai từ “đẹp trai” để miêu tả dường như còn bị tầm thường, đặc biệt là mái tóc vàng óng ánh được buộc gọn ở đằng sau trông vừa cá tính lại vừa bí ẩn, hm.....cặp môi mỏng kia cũng thật hấp dẫn biết bao, nhưng sao trông giống như anh ấy đang cười mỉm vậy nhỉ? 

-Anh...anh này, cho em hỏi...

Rin lí nhỉ, mặt đỏ hổng, Len liếc sang, vẫn im lặng mà không nói gì, môi tiếp tục cười mỉm.

-Anh...tên là g...

Len đột ngột rẽ vào một khúc cua, Rin mất đà, câu hỏi cũng bị bỏ lửng, ngượng ngùng chạy theo sau.

Thong thả đi một hồi, cuối cùng Len dừng trước một căn phòng nho nhỏ, lập tức một người đàn bà to béo xông ra, mặt cực kỳ nghiêm nghị và dữ dằn, Rin bị bà ta dọa cho chết đứng, ú ú ớ ớ.

-Chào cô tổng quản giáo ký túc xá nữ.

Len cúi gập người lễ phép, cố tình thở dốc có vẻ như mình đang mệt mỏi. Rin liếc sang, kỳ lạ, mới nãy thấy anh ấy còn phơi phới lắm mà?

Nhưng Rin cũng lúng túng chào theo, trong đầu nghĩ, chà, người đàn bà dữ dằn này mình không thể đắc tội nếu muốn sống yên ổn ở đây.

Người đàn bà bỗng liếc từ Len sang Rin với ánh mắt rất kỳ lạ, cuối cùng bà ta dừng ở chiếc Vali Len đang kéo, nghĩ nghĩ suy suy gì đó một hồi, cuối cùng thình lình quát lên:

-CÔ! NHẬP HỌC MUỘN RỒI ĐÚNG KHÔNG?

Rin chết điếng, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên cô nghe có người hét với tần suất âm lớn như vậy.

-Em...em....

-GIẤY BÁO HỌC NGÀY NÀO MÀ ĐẾN GIỜ MỚI VÁC CÁI MẶT VÀO TRƯỜNG? CÔ COI THƯỜNG CÁI TRƯỜNG NÀY HẢ?

-Em...không...không...

Rin run rẩy, mắt bỗng liếc sang anh chàng đẹp trai.

Tiếng lòng Rin: “Mau cứu em”, cộng thêm mắt chớp chớp đầy sợ hãi.

-MĂT CHỚP CHỚP CÁI GÌ? ĐƯNG TRƯỚC MẶT TÔI CÒN DÁM ĐƯA ĐẨY VỚI CON TRAI, KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC! CON GÁI CON ĐỨA BÂY GIỜ TOÀN LÀ ĐỒ HƯ HỎNG!

-Ơ....em không có....

-CÒN DÁM CÃI? MẮT TÔI GIÀ CHỨ CHƯA CÒ MÙ, MÀ CÁI GÌ NỮA ĐÂY, LEN, SAO CẬU CŨNG ĐI THEO CON BÉ MỚI NÀY?

Bà cô dữ dằn thình lình quay sang Len hỏi, Rin mừng vội vã, trong lòng thở phào, nhất định Len sẽ giải thích hiểu lầm giúp cô thôi.

Rin nhìn Len chờ đợi, Len bỗng cười mỉm, nhún vai:

-À, con bé này ấy à? Nó nhập học muộn, trên đường đi lại còn la lối om sòm là sinh viên trường này tệ hại không chịu giúp đỡ nó.

Ủa?

-Gặp em trên đường nó bắt em phải kéo giúp vali cho nó vì em là đàn anh, em không nỡ từ chối nên kéo giúp vali đến đây. Haizzz....sinh viên mới thật là không biết trên dưới gì cả, đã nhập học muộn lại còn la lối người khác, ngay cả phép tắc tối thiểu với đàn anh cũng không làm được.

-CÁI GÌ? CÔ KIA! CÔ CÒN DÁM BẮT ĐÀN ANH KÉO GIÚP VALI CHO MÌNH? CÔ NGHĨ CÔ ĐANG Ở ĐÂU HẢ ?

Rin đần mặt.

-Em nghĩ cô sẽ có cách xử lí phù hợp, loại sinh viên này cần phải được đào tạo lại đàng hoàng.

-ĐƯỢC! KHÔNG RA CÁI THỂ THỐNG GÌ CẢ, TÔI SẼ CHO CÔ BIÊT THẾ NÀO LÀ UY NGHIÊM CỦA ĐẠI HỌC X, MỚI NĂM ĐẦU MÀ ĐÃ XẤC LÁO RỒI!

-Vậy bây giờ giao lại cho cô.

Len nhún vai, cười cười rời đi, lúc này Rin trân trối nhìn anh ta, không tin vào tai mình.

-À, còn nữa. –Len đi đến trước mặt Rin, bỗng nghiêng sang một bên tai cô thì thầm – Ban nãy cô dẫm lên cỏ là phạm luật ở đây đấy, bãi cỏ ấy là cỏ trồng, có biết hình phạt dành cho người đi lên nó là gì không?

-CÁI GÌ? CÒN DÁM DẪM LÊN BÃI CỎ NỮA SAO? THẬT QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI, NGÀY ĐẦU TIÊN NHẬP HỌC MÀ GÂY RA BIẾT BAO NHIÊU LÀ TỘI, HÔM NAY TÔI SẼ GIÁO HUẤN CÔ THẬT NGHIÊM KHẮC.

Mặc dù lúc này bà cô quản giáo la lối vào mặt Rin vô cùng dữ dằn nhưng thay vì sợ sệt, cả người cô lại cứng đờ, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm, có vẻ như đang rất sốc.

Hắn nói dối.

Nhưng Len lúc này lại mỉm cười vô cùng thú vị, anh cố tình gây khó dễ cho con nhóc này ngay ngày nhập học đầu tiên, để thôi cái tật mắng chửi bừa bãi. Sinh viên trường này có những quy tắc riêng, cũng nên dạy dỗ con nhóc này một ít.

Bà quản giáo gọi với theo anh ta, nói là cái gì mà cảm ơn đã đem cái người cần được dạy dỗ để chỗ bà ta, không hổ là sinh viên ưu tú của trường. Len gật đầu lễ phép, ý bảo không có gì, ánh mắt cố tình liếc sang chỗ Rin.

Thấy Rin đứng im như tượng, anh tiếp tục vô tư rời đi, không nghĩ mình vừa gây nên một trận giông bão trong đầu của Rin.

-CÔ KIA! ĐỌC TÊN HỌ, MAU LÊN.

-....

-CÓ NGHE KHÔNG HẢ? TÔI NÓI CÔ ĐỌC TÊN HỌ MAU LÊN.

-...

-CÁI CON BÉ NÀY?!

-Rin, Kagamine Rin.

Sau một lúc im lặng, Rin bỗng dõng dạc nói thật to, rồi với một tốc độ đáng sợ cô quay đi và chạy như bay đến chỗ Len, bà cô quản giáo bị đột ngột không kịp giữ cô lại.

-NÀY, CÔ CÒN LỘN XỘN GÌ THẾ HẢ...

-TÊN?

Len sững sờ, Rin đang đứng trước mặt anh, anh vừa nghe được tên cô xong, giờ cô lại hùng dũng chạy tới đây nắm áo anh, rất chặt và giận dữ.

-TÔI NÓI TÊN.CỦA.ANH

Bầu không khí im lặng một lúc.

Cuối cùng Len nhếch mép cười...

-Nếu tôi không muốn nói thì sao?

Rin không nghĩ gì nhiều, mặt lạnh tanh, bỗng nhanh như chớp, Len có cảm giác như áo mình bị xé.

ROẠT!!

Một tốc độ chóng mặt, Rin buông Len ra rồi chạy đến trước mặt cô quản giáo.

Len tiếp tục sững sờ, áo anh không rách, nhưng anh phát hiện bảng tên đính trên ngực áo đã bị lấy đi.

Phải, chính xác là bị Rin giật mất.

Anh nhìn theo Rin với vẻ mặt kỳ lạ, cô cũng nhìn lại anh, khuôn mặt không chút biểu cảm. Khẽ đọc dòng chữ trên tấm bảng tên, cô lạnh lùng tuyên bố đủ để Len nghe thấy:

-Kagamine Len, từ giờ trở đi anh mãi mãi chỉ có thể là kẻ thù của tôi.

________________________________________________________________
27/5/2014, 1:03 pm

#2

Baka Uni
Baka Uni
Thành viên trụ cột
Thành viên trụ cột
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1103
»¥ên ¥ên : 5644
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 3782
»Ghi danh Ghi danh : 2014-04-04
»Giới tính Giới tính : Male
Đọc cái câu cuối,nhớ tới Bợn Huỳnh Trung Hiếu đang bị tố trên face,cười đau bụng  ;acqua 

Liên kết Facebook
Lưu ý: Hãy bình luận lịch sự để ủng hộ tác giả nhé.