[FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3
+2
Hana-chan
Nờ Chan
6 posters
27/5/2014, 12:07 am

#1

Nờ Chan
Nờ Chan
Thành viên mới
Thành viên mới
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 21
»¥ên ¥ên : 393
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 327
»Ghi danh Ghi danh : 2014-05-26
»Giới tính Giới tính : Female
[FANFIC] JUST WATCH OVER ME
AUTHOR: Havichi
Fic đăng theo sự cho phép của tác giả, mọi người vào vnsharing đọc trước nếu lười chờ nhé [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3  4202482881
Arigato ~

____________________________

P.S: Chương này thật sự là nó rất ư là bựa [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3  133207816...Hai nhân vật chính của chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì nhiều đâu nhé  Toàn là tác giả ngồi tự kỉ với một mớ anh Vocaloid mà thôi [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3  3595232843

 CHƯƠNG 3 

Đời là bể khổ, mà cái gì là khổ nhất?

Sau 3 ngày nhập học “đầy ấn tượng” với trình độ giảng dạy và lượng bài tập ác chiến mà các giảng viên “thân yêu” ném xuống cho các sinh viên, Rin đã có thể khẳng định chắc nịch, trên đời này, làm gì có cái nào biến thái hơn cái thứ gọi là...

[Xã hội học] Viết một bài luận 1500 từ về bộ tộc ăn thịt người Aztec.

Lạy thánh thần, lạy chúa ở trên cao...

Ngồi “thiền” từ mãi ban trưa cho đến tận bây giờ mà chưa có hạt cơm nào chui vào bụng chỉ để nghiên cứu mấy cái thứ quái dị này, trình độ chắc cũng sắp ăn thịt người được rồi chứ chả cần nghiên cứu nữa =.=...

Lúc này đây, mặc dù là mông đặt trên giường và hiện cũng đang là giờ “thiêng”, Rin vẫn đành “gạt đi nước mắt” mà hoàn thành cái bài luận văn khốn khổ trong khi cái não bé tẹo vẫn chẳng thể nào “thông” được tại sao ăn thịt người lại được coi là “thiêng liêng”, là “văn minh”....

“Thế hóa ra thầy chùa ăn thịt chó vẫn còn bình thường chán...”Rin ngán ngẩm

Nhớ lại ngày xưa học thuộc được bảng cửu chương thôi mà đã mừng hết lớn rồi...Còn cái này....

...

Kiên nhẫn thế quái nào được, có “thực” mới “vực” được đạo mà, cứ lấp đầy cái bụng đã, mà nhắc mới nhớ, ngày mai Meiko có nhờ Rin làm cơm hộp hộ cô nàng rồi mang đến sân bóng rổ, nghe nói là phải xếp hàng từ sớm để giành vị trí đẹp chuẩn bị cho trận bóng rổ nảy lửa giữa trường đại học X và đại học Y...

Nhớ lại đoạn hội thoại ngày hôm qua...

-Cậu nghỉ làm thêm một buổi thì chết-đói-à?

-Ừ._Rin nghiêm túc gật đầu, mạng thì có thể mất, chứ tiền thì không thể mất được.

(Tác giả: Cái triết lí sống quái quỉ gì đây? =.

-Điên, chết đói thế quái nào được?? Ngày mai làm cơm trưa cho tớ, cơ hội kiếm tiền có mà tràn đầy.

-Đừng có dụ khị, xem mấy anh cầu thủ cao như cây sào ấy chạy qua chạy lại để mua vui cho bọn con gái các cậu mà làm sao hái ra tiền được.

“Ngắm trai đẹp mà vẫn có thể kiếm được tiền thì tớ đâu có cần học hành giỏi giang làm gì nữa, về nhà cứ ôm cái tivi ấy không hơn à....” Rin xịu mặt xuống, bắt đầu vận dụng hết công suất cái khả năng tính toán nhanh hơn con rùa và chậm hơn con ốc sên của mình...Ngày mai mà nghỉ thì, tiền thưởng nhân viên siêng năng của tháng mất này, tiền boa của khách cũng mất này, tiền lương trong tháng cũng bị trừ này, còn cộng thêm mấy túi cà phê hảo hạng còn dư mà chị chủ thương tình cho nữa...

-Kagamine Rin. Cậu stop, stop ngay cho tôi!

“Cậu rốt cuộc là người hay là cái máy đếm tiền vậy hả?”

-Không, phải tính chứ, này nhé....

-...

-Một ngày đi làm part-time thì tiền boa khoảng.......tiền thưởng tích cực trong tháng khoảng.....mấy gói cà phê hảo hạng được chị quản lí cho khoảng ......tổng cộng là......nếu mà tớ nghỉ một ngày thì sẽ mất.....

ABCD!#$%&&!!....”Xin cậu!” Meiko gầm gừ, “Cậu không nói thì tớ cũng biết chữ TIỀN nó VIẾT như thế nào mà!!”

-Meiko, cậu có máy tính fx500MS không, cho tớ mượn.

-...

“Quá lắm rồi!!”

-Ngày mai tớ cho cậu mượn cái máy chụp ảnh, cậu mang cơm trưa đến cho tớ sẽ có cơ hội được chụp các anh chàng “đẹp rạng ngời mà không chói lóa” của trường mình, vậy được chưa?

Meiko đứng dậy đập bàn tuyên bố, hận không thể bổ đôi cái đầu xinh xắn bé tí mà chứa toàn chữ “tiền” kia của Rin.

-Chụp?...Ừ, chụp....nhưng mà sao? _Rin vẫn không thông, “Tớ đang hỏi mượn cậu cái máy tính cơ mà, sao lại chuyển qua chủ đề máy chụp ảnh rồi....”

-Vẫn chưa hiểu?

“Hiểu thế quái nào được, chụp hình giai đẹp với chuyện tiền từ trên trời rơi xuống có cái khỉ gì liên quan đến nhau, đi làm part-time vẫn tốt hơn...”

Meiko cuối cùng chịu thua, thở dài ngao ngán:

-Cậu bán mấy tấm ảnh đó lấy tiền được đấy.

.....

Sau khi đã cân đo đong đếm (không thể) kĩ lưỡng (hơn được nữa) chi phí bán ra đối với một tấm hình chụp các anh giai đẹp so với một cốc cà phê capuccino kèm theo tiền boa mà Rin nhận được khi đi làm part-time thì cái nào đủ “cứu mạng” cô hơn khi đang “viêm màng túi cấp tính”, Rin nhanh chóng hí hửng nhận ra, cà phê thì chỉ một người uống hơn nữa còn rất lai rai, còn hình ấy à? Chụp một tấm thật đẹp rồi chỉ cần rửa ra với số lượng lớn thì sẽ bán được cho rất nhiều người...

Còn nếu hỏi là vì sao....

Cà phê và giai đẹp.....một sự lựa chọn dễ-dàng-biết-bao....phái đẹp ngày nay ấy mà, cả đời không uống cà phê cũng được, nhưng giai đẹp mà không được ngắm thì.......

...

Mặc dù hầu như cái gì cũng liệt vào dạng tầm thường, bình bình, không có gì nổi trội nhưng Rin lại đặc biệt có sở trường thiên về nấu ăn. Chuyện này cũng không có gì là lạ, chả là ông bà Kagamine vì công việc buôn bán mà rất hay xa gia đình, kể từ khi Rin còn bé xíu thì đã bị cha mẹ quẳng một mình cho tự sinh tự diệt rồi....Bản năng sinh tồn trỗi dậy thì biết nấu ăn là chuyện bình thường thôi, cô còn biết được ối thứ hay ho hơn nữa cơ...

Lúc này đây dưới những tán cây dày rậm xanh mát của đại học X, Rin nhẹ nhàng cầm hộp cơm ba tầng đi khoan thai về phía cái sân vận động có mái vòm màu đỏ chói lòa ở phía trước....

“Cái tên kiến trúc sư đần độn nào lại thiết kế ra cái màu hại.mắt thể nhỉ....” Rin lầm bầm, lần trước là cái trường thiết kế như cái mê cung, còn lần này là cái mái vòm đỏ chóe không-thể-nổi-hơn-được-nữa.

Lúc này là 11h trưa, trời có hơn nắng một chút nhưng dù sao đi nữa chỉ cần đưng lâu ngoài trời là mồ hôi vẫn có thể chảy đầm đìa như suối...Rin không khỏi thầm thán phục những nữ sinh viên anh dũng đang đứng xếp hàng dài dằng dặc ở ngoài kia, dù sao nhìn thấy tinh thần “sống chết” của họ vì các anh chàng bóng rổ đẹp giai trong kia cũng khiến Rin cảm thấy yên tâm được phần nào, ảnh chụp của cô nhất định sẽ rất có giá trị, nhân cơ hội này phải kiếm chác chút đỉnh mới được...

Mà cái máy ảnh đâu rồi nhỉ....

Rin cho tay vào balo đang đeo, mò mẫm, vật này mà mất thì toi, dù sao nó cũng quyết định chuyện cơm áo gạo tiền của Rin cả ngày hôm nay.

Bỗng cái đầu đang lúi húi của Rin va phải một vật gì đó mềm mềm, cú va chạm khá nhẹ, nhưng vì mất đà nên chiếc balo mà Rin đang đeo một bên tay nhanh chóng bị tụt xuống và rơi ra.

“Xui quá....”

-Xin lỗi!

“Hình như hôm nay ra đường mình quên khấn vái ông thổ địa vài cái......” Rin thầm ngửa mặt lên trời than nhẹ, không được, phải nhanh chân tìm cách nào đó chui vào sân vận động để còn thực hiện kế hoạch nữa....cô vội ngồi thụp xuống đất nhặt đồ.

-Coi bộ gấp gáp nhỉ.

-Đương nhiên._Rin trả lời theo phản xạ

-Có chuyện gì thế.

-Chuyện quan trọng.

-Trong cái sân vận động kia?

-Ừ.

-Khó vào lắm đấy...~

-Chuyện nhỏ, trèo tường hay chui lỗ tôi đều làm được.

-...

-Cả bảo vệ cũng không sợ?

-Bảo vệ? Bảo vệ là ai? Cũng là người thôi!

-...

-Ừm...cũng đúng nhỉ, là người thôi... vậy....chúc may mắn.

-Ờ....thanks.

...

-À ...cũng không cần phải chui lỗ hay đào tường gì đó đâu, mặt bên phải có cửa vào đấy, chỗ đó cỏ mọc um tùm nên hình như không có bảo vệ.

-Ơ....ừm... vâng.... _ “Cái cửa nào vậy nhỉ?”_...Cảm ơn...

Lại lúi húi nhặt đồ...

....

Mấy giây sau...

-Hơ?!..

Cái...cái này là...hình như mình vừa mới...

Rin ngơ ngác ngước lên, vẫn một sân trường đầy ắp người, nhưng mà trước mặt cô thì trống rỗng. Vậy... vậy vừa rồi cô đã nói chuyện với ai?

Khẽ rùng mình ớn lạnh, Rin cố gắng đuổi thật nhanh mấy cái ý nghĩ về chuyện ma cỏ phong phú trong đầu mình đi...
.....

“Không lẽ mình học nhiều đến mức tự kỉ nói chuyện một mình ....”

Ơn trời, cái máy ảnh không sao cả. Rin khẽ thở phào, đưa tay nhìn đồng hồ, giờ này vào là đúng thời điểm nhất. Cô vội nhìn quanh quất xung quanh, dám chắc một câu nạn kẹt xe khủng khiếp nhất từ trước tới giờ cũng không bằng một góc cảnh tượng các thiếu nữ máu lửa hừng hực nhau chen lấn lúc này.

Ờ....ban nãy nói thì oai lắm, trèo tường với chui lỗ ư? Chỉ sợ chưa chạm được tới bức tường thôi đã nằm bẹp dí dưới mấy đôi giày cao gót toàn là 5 phân trở lên kia rồi...

Đừng có xem thường nhé, đế giày cao gót của phụ nữ có thể là vũ khí lợi hại hơn bất kỳ súng ống đạn dược nào đấy, không tin thì cứ thử..... Rin đã từng chứng kiến cảnh một người phụ nữ cầm đôi giày cao gót đi đánh ghen là thế nào, vì vậy cô cực-kỳ-không-muốn-thử.

Nghĩ đến mà hãi hùng, tóc gáy dựng hết cả lên....

“cũng không cần phải chui lỗ hay đào tường gì đó đâu, mặt bên phải có cửa vào đấy, chỗ đó cỏ mọc um tùm nên hình như không có bảo vệ...”

Một câu nói kì lạ bỗng hiện lên trong đầu Rin, lại thêm một cơn rùng mình ớn lạnh nữa....Thôi thì kệ, dù chẳng biết vừa rồi mình nói chuyện là với người hay ma, hoặc là mình tự kỉ ám thị cũng được....cứ qua mặt bên phải sân vận động xem nào.

10 phút sau...

Ngoại trừ gặp phải những “sinh vật kỳ lạ” như rắn, rết, chuột cống, gián, cào cào, châu chấu, nhền nhện ...v...v... trong cái đường dẫn vào sân vận động bị bỏ hoang mặt bên phải, thì Rin đã hoàn toàn “thượng lộ bình an” đi vào sân vận động mà không phải mất tiền mua vé, cũng không phải trèo tường, chui lỗ hay bị “mưu sát” dưới gót giày của các sinh viên nữ...

Ừ thì nói là thượng lộ bình an, chứ lúc đi vào cái đường hầm tối om đó, Rin cứ phải thấp thỏm không yên vì không biết vị cao nhân nào đó có lại “thình lình” xuất hiện kiểu “trời không biết, quỷ không hay” để chỉ đường cho cô nữa hay không.

-Vị gì đó ơi....không biết là cao nhân chốn nào....dù sao cũng cảm tạ đã chỉ đường....A di phò phò, cầu cho siêu thoát....

Rin lầm rầm khấn mấy câu, sau đó bắt đầu nhìn dáo dát kiếm chỗ ngồi của Meiko, tối qua Meiko nói cậu ấy ngồi ghế số bao nhiêu nhỉ?

Một anh mặc đồng phục màu xanh dương trông có vẻ như là nhân viên phục vụ ở đây đang cầm bộ đàm thoăn thoắt chạy qua, Rin vội vàng túm áo:

-Cho hỏi, ghế số 93 ở đâu?

-93?

-Vâng.

-Xin hỏi cô bé muốn hỏi số 93 nào?

-Ừm....chỉ 93 thôi ạ.

-Không có chú thích gì thêm?

-Vâng...

“Còn chú thích gì nữa...chẳng lẽ ở đây xài tiếng gì chứ không phải tiếng Nhật ??”

Anh phục vụ khẽ thở dài, chỉ ra khoảng sân mênh mông vô tận

-Cô bé, em có biết sân vận động này tổng cộng có bao nhiêu dãy không?

Rin ngần ngại lắc đầu, sao cô biết được, cô có đi đếm chúng đâu.

-Tổng cộng là 12xyz dãy.

-...

-Mà mỗi dãy đều có một số ghế là số 93. Nghĩa là sân vận động này có bao nhiêu dãy thì sẽ có bấy nhiêu số 93. Cô bé à, em không định đi hết bao nhiêu đó dãy chỉ để tìm số 93 em cần đấy chứ?

...

......

Rin đã phải vận dụng nội lực cha mẹ nuôi nấng mấy năm trời để cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn bóp chết Meiko lại.

Sau khi đã vận dụng hết cái khả năng miêu tả hạn hẹp của mình, thì ngoài việc bị một vài cô bạn nhiệt tình dẫn đi lòng vòng quanh sân vận động mà cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ cũng như gặp phải một vài anh giai “thần kinh trốn trại” nào đấy cứ ‘Cô bé ơi làm người yêu tôi đi...’ léo nhéo điếc cả tai thì Rin vẫn hoàn toàn chưa tìm được Meiko.

Thất tha thất thểu cầm hộp cơm ba tầng, Rin bắt đầu dáo dác tìm một góc kin kín để ngồi nghỉ...Ánh mắt cô chợt hướng về một nơi trong góc sân vận động, nơi có mấy cái xích đu và một mái vòm riêng, có vẻ rất yên tĩnh và vắng lặng.

Vặn thử tay nắm cửa, thấy không khóa, Rin yên tâm phần nào khi nghĩ rằng đây là nơi được vào..

Nhưng ai mà ngờ được...

BANG!!!

Tay chưa chạm được nắm, cửa đã bay ra ngoài.

Rin váng vất cả mặt ngày, người bắt đầu siêu siêu vẹo vẹo như sắp té, trong lòng không khỏi tự hỏi rốt cuộc mình bị thiên thạch va trúng hay là Mĩ đã quyết định chấm dứt hỗ trợ quân sự Nhật Bản mà chuyển thẳng sang đánh bom nguyên tử rồi đây...

Chuyện còn chưa hết, một “vật thể lạ” bay vèo ra, vừa chạy vừa la oai oái vô cùng “sinh động” 

-Oa oa oa!! Không chịu đâu, đồ ăn! Đồ ăn đâu hết rồi, where is my FOOD??

Trời trước mắt em ban nãy còn trong xanh là thế, nhưng sao bây giờ chỉ còn một màu đen...

-RINTO! Ngậm ngay cái giọng ca trời đánh thánh vật lại ......Cây cối đổ hết cả rồi.

“Hình như mình vừa bị cái.gì.đó đập vào mặt?”.....

Vừa mới lồm cồm bò dậy thì lại....

BANG!!!!

...

-RINTOOO!! Không được chạy, cái đó CỦA.ANHHHHHHHHH!!!

-.....

-ĐỨNG LẠI! MÀY MÀ CẠP MIẾNG NÀO LÀ ANH CẠO SỌ!!

-...

-CÁI ĐÓ LÀ BÁNH.TRÀ, KHÔNG PHẢI BÁNH NGỌT!! MUỐN TÀO THÁO HAY SAO MÀ ĂN SỐNG BÁNH TRÀ THẾ HẢ???

-...

-HAI CÁI THẰNG ĐẦN KIA MẮT MŨI MỌC NGƯỢC HẾT TRÊN ĐẦU KIA, ĐỪNG CÓ TÔNG NGƯỜI TA RỒI BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI NHƯ THẾ!

...

“Người ta đã bị ngất rồi mà mấy người có nhất thiết phải tra tấn lỗ tai người ta bằng mấy cái âm thanh hại não đó không?”

Một cảm giác tê buốt râm ran chạy dọc từ cổ chân lên đến tận đỉnh đầu Rin, cả người cô rã rời và mềm oặt, có cảm giác giống như đá cục đang bắt đầu tan chảy. Nhưng rất nhanh cơ thể không trọng lực của Rin lúc này đã được một bàn tay nào đó nhẹ nhàng nâng lên, và trong vô thức, cô thấy vô số những cái đầu đủ màu sắc đang túm tụm lại quanh chỗ mình.

-Cô bé...chết rồi...có sao không...em bị đau ở đâu.....

-Hỏi gì ngu thế, tông vào cửa tận hai.lần, không đau mà được à, phải hỏi là chết chưa.

-Tội nghiệp, đến lúc nào không đến, lại đến đúng lúc.....hai cái thằng sida ấy nó lên cơn.......

-CÒN NÓI NỮA! ĐÃ BẢO HAI CÁI THẰNG ĐẦN TỤI BAY LO TRÔNG COI HAI CÁI THẰNG ĐÓ RỒI, RỐT CUỘC NGỦ BỜ NGỦ BỤI CHỐN NÀO MÀ ĐỂ TỤI NÓ HÚ HÉT RƯỢT NHAU CÒN MAN RỢ HƠN CẢ KHỈ XỔNG CHUỒNG VẬY HẢ????

-Kaito-kun cứ nói thế, nó cứ phóng ra như tên lửa đạn đạo B52 thì bọn em giữ thế nào được...

-....

-Kikaito-kun, cậu giơ 4 ngón chân...à không 4 ngón tay cho cô ấy đếm thử xem nào.

-Để tớ cho cậu đập mặt vào cửa kính 2 lần xem thử cậu có đếm được không nhé. Hỏi câu nào bớt bại não hơn một chút ấy...

-Sao cả người mềm oặt như sợi bún thế này, có khi nào là đã....đi rồi?

-Kageito, lấy băng keo dán mồm thằng Kikaito lại. 

-Uầy, sự thật mất lòng, chấp nhận đi.......không chết thì chắc cũng sớm thành thiểu năng hay đần độn thôi, xưa giờ có thấy người nào “dính chưởng” hai cái thằng trời đánh đó mà “bảo toàn tính mạng” đâu.

-ĐÃ BIẾT SỐ MÌNH NÓI GỞ NÓ THIÊNG THÌ LÀM ƠN NGẬM CÁI MỒM LẠI HỘ TÔI CÁI!!!

-Có khi nào sẽ chết thật không Kaito-kun, ban nãy thằng Rinto phóng ra ngoài như tên lửa tầm không còn gì......

-Còn thêm thằng Nigaito chẳng khác nào lợn bị chọc tiết.

-Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, một bước lên thẳng thiên đường, Amen.

-Mau đi tìm thân nhân người ta rồi kêu lo chuẩn bị hậu sự đi là vừa, còn nữa, nhớ bảo là chúng ta đã cố gắng hết sức...

-Nhưng mà vẫn không thể cứu được....

-Thằng Rinto coi tưng tửng mặt búng ra sữa vậy mà giết người rồi ha.

-Có gì đâu, sau này nó vào tù anh em mình cứ đi thăm nuôi nó đàng hoàng là được....

-HAI CÁI THẰNG ĐẦN TỤI BAY CỨ PHẢI TRÙ CON NGƯỜI TA CHẾT THÌ MỚI ĐƯỢC À??? ĐỪNG CÓ ĐỨNG ĐỰC RA ĐẤY BÀN LUẬN NỮA, MAU LO CỨU NGƯỜI ĐI!!!!!

-Uầy....đừng có cáu, Kaito-kun, tụi em chỉ xem xem cô bé còn cứu được hay không thôi mà...

-Dở hơi! Tông vào cửa chết thế quái nào được??? ......MIKUO!!!!!!!!!!

-Ời.... bận rồi...bận rồi...

-Mày LƯỢN ra đây anh bảo! Anh bẻ nát cái máy Play Station đem bán nhôm nhựa bây giờ!

-Nhưng nhân vật của em sắp chết.....

-Còn ngoài đây thì có MẠNG NGƯỜI sắp chết đây này!

-Biết rồi...khổ lắm....nói mãi....ra liền....

Sau đó thì trời đất quả thực chỉ còn một màu đen, lúc này Rin cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, trước khi ngất đi cô chỉ kịp nghĩ...

“Cái đám thần chết hộ tống mình đi sao ồn ào như mấy bà thím ở ngoài chợ vậy nhỉ?...”

.....

Bầu trời ấm áp trong xanh bỗng trải dài ngút ngát, những cơn gió lồng lộng khẽ luồn qua mái tóc vàng óng bồng bềnh của Rin, mang theo chút hơi nước âm ẩm và mát rượi.

Không gian xung quanh êm đềm và vắng lặng lạ thường, hơn nữa lại còn phủ một màu xanh đẫm như những khu rừng già cổ kính....Lúc này đây, Rin phát hiện mình đang nằm dưới một gốc cây sần sùi, dưới chân cô, làn nước suối dịu dàng chảy qua như mơn trớn và nhẹ nhàng vuốt ve....Khung cảnh hư hư thực thực, chìm trong làn khói sương mơ hồ....

"Không phải là mình chết rồi đấy chứ?"

Đầu cô lúc này có cảm giác chẳng khác nào bị người ta quăng cho vài cái búa tạ.....đau nhức kinh khủng...nhưng vẫn không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình.

Chỉ nhớ được mơ màng dường như trước khi ở đây, cô đã ở trong một khung cảnh nào đó vô cùng hỗn loạn, mấy tiếng hét có trời mới đỡ được cứ giáng vào tai, hm.....sở thú chăng?

"Đang yên đang lành tự dưng mình lại vào sở thú làm gì?"

Rin khẽ cựa quậy cả thân mình đau nhức, bỗng trên mặt có thứ gì đó mềm mềm, man mát chạm vào...

Rin ngẩng mặt lên, sau đó nhanh chóng đứng hình ngay tại chỗ....

Một...con hươu??!

Có cần thiết phải...sống động thế không? Dẫu biết đây là rừng nhưng mà...hươu thì.....

Thượng đế ơi....tuy không biết đây là thiên đường hay địa ngục nhưng mà có nhất thiết phải có...hươu không??? Con biết mình là đứa chả ra gì lúc nào cũng chỉ biết có TIỀN trong mắt nhưng mà..... trừng phạt như thế này thì.....

Ôi mẹ nó ơi, cái chứng sợ động vật từ bé.....

-Đ...đ...ư...ng....c..có...l...iếm....v...và...o...m..mặt...t...ta...o...n...ữa..a....

Rin lắp bắp một câu, và kỳ diệu thay, như hiểu mà cũng như không hiểu, con hươu xinh đẹp lại càng liếm mạnh hơn nữa.

-K...kh...ô..n.g...p..phải...la..à..liếm...m..ạn..h....hơn.....

Rin nặng nhọc thốt ra mấy chữ, hay thật đấy, mày không hiểu được tiếng người thì thôi, lại còn đi hiểu ngược lời nói của tao nữa cơ?

Rin cảm thấy mặt mình như sắp nhũn ra rồi. 

“Hm....chết rồi thì không biêt có thể chết thêm lần nữa không nhỉ....”

Mà lại còn.....chết bởi hươu cơ....

...

-Kageito, đó là mặt.người, không phải mặt bàn, em lấy giẻ lau bàn làm gì?

-Kikaito! Bảo em lau mặt người ta chứ không phải đi lau sàn, nhẹ nhẹ tay thôi! Bức xúc gì thì cứ nói, đừng có “giải tỏa” trên mặt người ta như thế!

-MIKUOOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đã bảo mày dẹp cái máy Play Station đi một bên đi cơ mà!

-Nhưng nhân vật của em sắp chết...

-Sắp có người bị hai cái thằng đần này hại chết rồi đây này!!!

-Cả thằng RINTO nữa, đừng có đứng đó ôm cái bánh bao mãi thế!!!!! Lại mà giải quyết hậu quả của mình đi!!!!!!

Ồn ào, ồn ào....lại ồn ào.....

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Rin nhẹ nhàng mở mắt, có cảm giác mặt của mình vừa được “bào” rất nhiều lần, rát hết cả lên...

-Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Kaito-kun, tỉnh rồi!

-Đâu?!

-OH YEA.....Ư..UMMMM...HM?????

Nhanh như chớp, 4 bàn tay không hẹn mà cùng dừng lại ở chỗ...

-AO....ẠI...ỊT....IỆNG...EM????? (SAO LẠI BỊT MIỆNG EM???)

-Làm ơn, tắt ngay cái “âm thanh mỹ miều” của mày đi cho anh nhờ, con người ta vừa mới tỉnh dậy.

-...??ABCDXYZ!!!!....

-Kikaito, tạm thời quẳng thằng đần đó ra ngoài đi cho thế giới nó bình yên.

-Tuân lệnh!

Bạn có hiểu cảm giác khi tỉnh dậy cảm thấy xung quanh mình là toàn là cảnh vật lạ?

Bạn có hiểu cảm giác khi tỉnh dậy khi nhìn thấy xung quanh mình toàn những người kì lạ, à không, kì cục thì đúng hơn?

Hơn nữa lại còn....

-Len-kun, giờ mới tới! Cậu không biết ở đây vừa xảy ra một trận đại hồng thủy kinh khủng tới chừng nào đâu....

-Cái thằng sida này, không nói không rằng cứ lù lù xuât hiện, rốt cuộc dạo này cơn gió nào đã mang kẻ lang thang đầu đường xó chợ là cậu về trường vậy hả?

-Hm....bèo dạt mây trôi..... _Người nào đó thờ ơ đáp lại, ngáp một cái, sẵn tiện cười nhếch mép với cái người đang choáng váng trên giường kia.

Thật sự là tạo hóa trêu ngươi, là thiên cơ chơi đùa, là định mệnh không đỡ được...

Không cần đến sách vở cũng như những chuyên gia văn học hàng đầu thế giới giảng giải, lúc này đây, Rin rốt cuộc cũng cảm khái, thấm thía sâu sắc được cái câu thế nào gọi là “oan gia ngõ hẹp”.
27/5/2014, 9:05 pm

#2

Hana-chan
Hana-chan
Quản gia tận tụy
Quản gia tận tụy

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Neko-chan
Huy hiệu dành cho những ai đạt trên 50 topic tại box Neko Cafe
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 3209
»¥ên ¥ên : 18452
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 34033
»Ghi danh Ghi danh : 2013-03-18
»Giới tính Giới tính : Female
2 chap kia đâu bạn sao mình hok thấy ;kohieu đọc luôn chap 3 làm mình chẳng hiểu gì ráo [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3  3591002129

27/5/2014, 9:47 pm

#3

[N]guyệt_3k
[N]guyệt_3k
Thành viên lão làng • 「VIP」
Thành viên lão làng • 「VIP」

Pet
:
Waifu/Pet

:
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2600
»¥ên ¥ên : 10386
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 4230
»Ghi danh Ghi danh : 2012-08-13
»Giới tính Giới tính : Female
Lần sau bạn đăng các chap trong 1 topic thôi nhé. 

Tiêu đề là tên fic và bên dưới là các chap, update chap mới ở phần comment ~

28/5/2014, 1:59 pm

#4

Nờ Chan
Nờ Chan
Thành viên mới
Thành viên mới
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 21
»¥ên ¥ên : 393
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 327
»Ghi danh Ghi danh : 2014-05-26
»Giới tính Giới tính : Female
ồ ok [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3  4202482881 [FanFic] Just Watch Over Me - Chap 3  4202482881 mình đã hiểu

26/7/2015, 9:09 am

#5

Yuko1304
Yuko1304
Thành viên chính thức
Thành viên chính thức
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 38
»¥ên ¥ên : 37
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 17
»Ghi danh Ghi danh : 2015-07-23
»Giới tính Giới tính : Female
"...đế giày cao gót của phụ nữ có thể là vũ khí lợi hại hơn bất kỳ súng ống đạn dược nào đấy..."
Kinh thế cơ à?! ;odet
27/7/2015, 12:45 pm

#6

Yuko
Yuko
Thành viên tập sự
Thành viên tập sự
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 86
»¥ên ¥ên : 114
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 74
»Ghi danh Ghi danh : 2015-07-26
»Giới tính Giới tính : Female
“Cái đám thần chết hộ tống mình đi sao ồn ào như mấy bà thím ở ngoài chợ vậy nhỉ?...”
Sắp chết mà vẫn nghĩ được như thế. ;aimabiet
20/8/2015, 4:34 pm

#7

Maxine
Maxine
Quản gia nhiệt huyết
Quản gia nhiệt huyết

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1791
»¥ên ¥ên : 7679
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2855
»Ghi danh Ghi danh : 2015-08-17
»Giới tính Giới tính : Other / Decline to state
;hoamat nhào vô cả đống char... *choáng váng*

#8

Sponsored content

Liên kết Facebook
Lưu ý: Hãy bình luận lịch sự để ủng hộ tác giả nhé.