Chương 1: Bỏ chạy!
Một anh chàng xông vào làm căn phòng đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo loạn, một pháp sư đã có tuổi vuốt chòm râu bạc của mình, lắc đầu ngán ngẩm:
- Thế là xong hết! Chúng ta sẽ bị tiêu diệt và chẳng bao lâu nữa thế lực bóng tối sẽ nuốt chửng cả trái đất. Hết, hết thật rồi! Thế là đã kết thúc thật rồi!
Sau tiếng nói như "đấm vào tai" của ông lão, tất cả mọi người đã hoảng loạn nay còn càng nhốn nháo hơn trước. Làm thế nào bây giờ đây cơ chứ?
Trước tình hình hỗn loạn đó, tay nghiến chặt thanh bảo kiếm cầm trong tay, hít hơi thật sâu, một pháp sư trẻ lên tiếng:
- Không được như vậy! Tôi biết mọi người đều vô cùng hoang mang, lo sợ, tôi cũng như vậy. Nhưng nếu cứ có khó khăn nguy hiểm mà mọi người lại như vậy thì còn thứ gì gọi là những pháp sư trừ tà với sứ mệnh cao cả là bảo vệ nhân loại khỏi lũ Hắc Nguyệt tàn bạo kia chứ? Và vì nhân loại, vì Trái Đất - hành tinh tươi đẹp này, chúng ta phải chiến đấu, phải cố gắng chống cự tới cùng! Chỉ cần có một cơ hội, dù tỉ lệ thành công là 0, 99% đi chăng nữa cũng không được bỏ qua. Tôi không tin là hội đồng pháp sư chúng ta lại kém cỏi tới mức không còn một con đường nào để mà đi đâu, phải không nào?
Ngài hội trưởng hội đồng pháp sư khẽ mỉm cười nhìn chàng trai trẻ, quả là người hiếm thấy! Dù tình thế hiểm nghèo như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh để suy nghĩ, động não thì ngài cũng không khỏi phải nể phục anh ta. Ngài nhẹ nhàng đứng dậy, vẻ mặt đầy kiên nghị, nói:
- Khá lắm chàng trai! Còn trẻ mà đã biết suy nghĩ được như vậy thì đúng thật hiếm có. Thực ra chúng ta cũng vẫn còn một giải pháp, nhưng là vô cùng mạo hiểm và gian nan. Không ai có thể nói trước được điều gì, mọi người có sẵn sàng đi tiếp cùng tôi chứ?
Cả căn phòng như bị rung lên bởi tiếng đồng thanh của gần trăm pháp sư quả cảm:
- ĐI TIẾP! CHÚNG TA SẼ CHIẾN ĐẤU TỚI CÙNG!
Chưa đầy nửa giờ sau, lũ quái vật đã xông thẳng vào phòng, nhưng chúng không thấy đến một cái bóng. Căn phòng hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.
- Chúng đã bỏ trốn rồi sao? Nhưng là bằng cách nào cơ chứ?
Giữa căn điện thờ khổng lồ, trên một đống đồ lộn xộn như một mớ hỗn độn, tên Thủ Lĩnh Basara - tên Thủ Lĩnh cấp cao trong giới Hắc Nguyệt (Youmu) giận dữ nhìn lũ chân tay, thuộc hạ của mình đang vội vàng lật bới từng ngõ ngách của căn điện nọ một cách hậu đậu, hắn gầm lên giận dữ:
- Ta chắc chắn lũ pháp sư đó còn chưa đi xa được đâu, chỉ là đang nấp ở một góc nào đó trong nơi này thôi! Làm nhanh lên! Có mỗi vậy thôi mà các ngươi cũng không làm được thì cũng chỉ là một lũ phế thải, một lũ vô dụng không hơn không kém.
(Sâu trong thâm tâm của một tên thuộc hạ: Thằng cha chết tiệt! Chỉ giỏi được cái sai khiến, hành hạ người ta là cùng. Có giỏi thì nhào vô đi, tự đi mà tìm coi tìm dễ tới mức nào?!)
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - 450 năm sau,... - - - - - - - - - - - - - - -
Ánh sáng chiếu rọi vào từ khe cửa sổ làm Thiên Bình chợt thức giấc, nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt xanh tựa sóng của mình, bỗng chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua. Thật kì lạ! Nơi này giống y như một thế giới trong cổ tích vậy. Phép thuật và yêu quái? Nhưng điều đáng nói là một số chi tiết rất mờ nhạt, mà một số thứ khác lại có vẻ rất thật. Rốt cuộc,... Giấc mơ này là có ý nghĩa gì đây?
- Con gái yêu của ta đã dậy rồi đó ư?
Bất chợt, một giọng nói âu yếm, dịu dàng vang lên kéo Thiên Bình về thực tại. Cô chống tay gượng dậy, khẽ nhíu mày:
- M... Mẹ? Sao mẹ lại ở đây vậy? Tại sao...
Cô ngạc nhiên nghiêng về phía đầu giường, nơi một người đàn bà mặc quần áo trắng từ đầu tới chân, gương mặt toát lên vẻ thanh lịch, hiền từ đang nhìn cô một cách đầy trìu mến.
- Thiên Bình à! Nghe mẹ nói. Giờ đây con cũng đã trưởng thành, đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi rồi. Có lẽ cũng đã đến lúc cha mẹ phải cho con biết thân thế thực sự của mình.
- Thân thế thực sự ư? Là sao cơ ạ? Có chuyện gì mà trông mẹ nghiêm trọng vậy? Á á á... ! Mẹ! Sao mẹ lại làm thế?
Chưa kịp để cô con gái đáng thương kịp nói hết lời, bà mẹ kia đã lấy tay che miệng làm cô giật nảy mình!
- Nhưng! Trước khi ta nói cho con biết, con phải làm những việc sau đã:
1. Cất hết những thứ có tác dụng sát thương như dao, kéo, kiếm, lọ thủy tinh, gậy gộc, thước bút, kim nhọn,...
2. Phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho mọi hoàn cảnh, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh dù ta nói gì đi chăng nữa.
3. Cuối cùng, ném nốt những vật có thể khiến cho con bị phân vân, tưởng tượng lung tung ra khỏi tầm mắt cho ta.
Nhanh lên đi! Ta không có còn nhiều thời gian đâu đấy nhé!
-...
- Có nhất thiết phải như vậy không? Chuyện gì đây nè trời ơi?
- - - - - - (Hết chương 1) - - - -