[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy...
4 posters
Diễn đàn  » Thánh địa Otaku » Góc Fanfic

Go to page : Previous  1, 2

31/1/2016, 10:46 am

#13

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 68747470733a2f2f68616e616b796f72692e66696c65732e776f726470726573732e636f6d2f323031352f30322f3432303732305f73616b7572615f74726176615f6e65626f5f736f6c6e6563686e796a5f3136383078313035305f7777772d676465666f6e2d72752e6a7067?s=fit&h=360&w=720&q=80

Chương 4: Ba nghi can N-K-Y.

Hôm nay, nắng lại lên cao nữa rồi...
Gió khẽ thổi, khẽ thổi tung mái tóc màu xanh biển của Juvia lên...
Juvia chậm rãi đi dọc theo lối mòn nhỏ để đến bục cầu thang trước phòng tập thể dục...
Kia rồi! Gray đang ngồi ở đó...
-Gray- kun...- Juvia chìa chai sữa ra đưa cho Gray. Cái này là...tớ...cảm ơn cậu...
-À...Cảm ơn! Đúng lúc tớ đang khát.- Gray nói.
-Không...có gì...- Juvia bối rối che mặt.
-...Cậu đang làm bài à?- Juvia khẽ hỏi khi nhìn thấy xấp giấy lộn xộn Gray mà Gray đang cầm.
-Không... Tớ chỉ đang liệt kê một số thứ thôi...
-Vậy...à?- Juvia lí nhí.
-Gray- kun!- Shintaro gọi làm Juvia khẽ giật mình. Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì không?
-À...Chuyện lúc nãy mà tớ hỏi cậu ấy. Tớ không thích cả lớp mình nghe được nên mới gọi cậu ra đây. Phiền cậu hãy trả lời hết những gì mà cậu biết cho tớ.
-À. Mà đúng rồi!- Shintaro ngạc nhiên khi nhìn thấy Juvia. Xin lỗi cậu nhé! Vì tớ không đưa chìa khóa cho cậu và Rise nên cậu đã nhận những lời nói không mấy lịch sự từ cả lớp. Xin lỗi cậu nhiều.- Shintaro cúi đầu.
-Shintaro- kun không có lỗi gì cả.- Juvia lí nhí. Ngay từ đầu cả cậu và tớ, không ai có lỗi hết.
-Này Shintaro!- Gray bực mình cắt ngang. Trở về chủ đề chính nào!
-Xin lỗi Gray- kun!- Shintaro mỉm cười. Nhưng mà nhắc mới nhớ. Vì sao cậu lại nghĩ Rise đổ tội cho Juvia thế?
-Bởi vì khi Rise nói câu " Chẳng qua cũng vì cậu ấy bị cô thủ thư nhờ đến thư viện thôi ". Tớ đã thấy lạ.Tớ nhớ rằng Juvia chỉ mới nói rằng cậu ấy đến thư viện chứ không nói lý do vì sao lại đến. Thế mà Rise lại là người biết lý do. Nếu như Juvia là người thứ hai ra khỏi lớp, lúc đó Rise đi mất rồi thì cậu ấy nghe cái lý do này ở đâu ra? Chỉ còn có thể Juvia là người đầu tiên ra khỏi lớp, thì khi ấy Rise mới có thể biết được lý do Juvia đi đâu thôi.
-Ừm! Cũng đúng! Nhưng lỡ như cậu ấy chỉ nói đại một cái lý do nào đó thì sao?
-Không! Đến thư viện có thể có rất nhiều lý do: đọc sách, mượn sách, thăm cô thủ thư, cho nên khi Rise nói ra cái lý do ấy tức là cậu ấy đã biết chắc chắn lý do mà Juvia đến thư viện. Chứ khi không cậu ấy nói đại được, sẽ bị phản bác ngay.
-Ừm! Gray- kun nói đúng!- Shintaro gật đầu. Nghĩa là Juvia mới là người đầu tiên ra khỏi lớp, thế thì Rise mới biết được lý do đi ra ngoài của Juvia. Sau đó, Rise cũng ra khỏi lớp nhưng không khóa cửa được vì tớ không đưa chìa khóa cho cậu ấy. Sau khi hết tiết bốn, Rise trở về lớp thì mới biết rằng đôi giày mất, cậu ấy cũng không ngờ rằng đôi giày đó mất nữa. Vì sợ cả lớp sẽ ghét mình vì mình là người gián tiếp tay cho hung thủ, Rise đã đảo ngược hoàn toàn câu chuyện, bảo Juvia mới là người thứ hai ra khỏi lớp mà không biết khóa cửa. Nói tóm lại là cậu ấy vu oan tội của mình cho Juvia.
-Ừm!- Gray gật đầu. Cậu ta còn lợi dụng việc Juvia là con gái của Miyamoto để khiến cho cả lớp thêm tin mình nữa.
-Rise gian dối thật!- Shintaro nói. Con gái thời này nó cứ sao sao ấy! Nhưng mà... biết không có chìa khóa trong tay mà tại sao cậu ta cứ ráng đi cho bằng được nhỉ? Cậu ta không nghĩ tới chuyện lớp sẽ bị mất đồ à?
-Đương nhiên là cậu ta biết chứ. Nhưng có lẽ vì buổi học nhóm với Takamiwa rất quan trọng nên Rise không hủy được và cậu ta đã nghĩ rằng : " À! Sẽ không sao đâu. Mình chỉ đi chút thôi ". Và thế là khi quay lại, đôi giày ấy đã mất, Rise cũng không ngờ nó lại mất nữa. Cậu ta vì quá sợ bị lớp tẩy chay nên liền vội vã đổ tội của mình cho Juvia.- Gray vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào xấp giấy.
-Tớ hiểu rồi.
-Mà tạm thời bỏ qua vụ Rise đi!- Gray cằn nhắn. Mau trở về chủ đề chính giùm tớ nào!
-Xin lỗi! Xin lỗi!...Để xem nào!- Shintaro suy nghĩ. Có khoảng...hai, à không ba người ra ngoài vào thời gian lúc đó, khi mà thầy Takanashi đang cho lớp tập chơi bóng chuyền.
-Vậy à?- Gray cắm cúi đặt bút vào giấy viết. Tên của họ?
-Người thứ nhất là Naroko Ranechi, rồi tới...Kine Juuko và cuối cùng là Yuuna Mirase.
-Cảm ơn cậu.- Gray mỉm cười.
-Mà Gray- kun này! Cậu cần những thông tin đó để làm gì thế?- Shintaro tò mò.
-À...Tớ chỉ đang xác định xem ai là hung thủ lấy đôi giày đó thôi.
-Sao? Ý cậu là một trong số ba người này là hung thủ? Tại sao cậu biết...?- Shintaro ngạc nhiên.
-Đôi giày ấy, tớ có nghe Yori kể là cậu ta chỉ mới đem khoe với lớp mình thôi. Vậy tức là ngoài lớp mình ra thì không còn ai biết đến sự tồn tại của đôi giày. Nếu như hung thủ đánh cắp đôi giày thì tức là hung thủ đã biết đến sự tồn tại của nó. Chính vì thế, tớ đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại, và cậu nghĩ thử xem...
-Cậu nói đúng Gray ạ!- Shintaro suy ngẫm. Các lớp khác không hề biết đến sự tồn tại của đôi giày nên họ không thể đánh cắp được. Vì vậy, hung thủ chỉ có thể là một trong số những người ở lớp mình.
-Ừm...Và ba người có khả năng là hung thủ nhất là Naroko, Kine và Yuuna.
-Tại sao chứ? Đừng nói với tớ là...
-Ừm. Juvia ra khỏi phòng đến thư viện lúc 9 giờ 15. Trong khoảng thời gian từ 9 giờ 15 đến 10 giờ 30*, như cậu đã nói đấy Shintaro, có ba người trong lớp mình đi ra khỏi phòng tập thể dục. Vậy cậu nghĩ xem nào: Hung thủ ở trong lớp mình, mà đôi giày lại mất vào khoảng thời gian đó nữa nên chỉ có thể là một trong số các cậu ấy thôi.
-Vậy ý cậu là một trong số các cậu ấy khi ra ngoài đã có một người lẻn vào lớp học để đánh cắp đôi giày?
-Ừm!- Gray gật đầu.
-Vậy thì Rise không bắt gặp một trong ba người họ khi đang đánh cắp đôi giày à?
-Ừm. Tớ đoán là vậy. Nếu biết hung thủ là ai thì chắc chắn cậu ta sẽ khai ra ngay chứ khi không cố gằng đóng kịch đổ oan tội của mình cho Juvia làm gì. Điều đó có nghĩa là hung thủ vào lớp đánh cắp đôi giày ngay sau khi Rise rời khỏi lớp.
-Tớ hiểu rồi...
-Và hung thủ không chỉ có một tên mà đằng này, ít nhất khi đánh cắp đôi giày đó hắn cần phải có ít nhất trên hai người.
-Hể...?- Shintaro la lên. Sao cậu...?
Juvia im lặng quan sát cuộc nói chuyện giữa Gray và Shintaro...
Tại sao? Cậu lại cố gắng bảo vệ tớ?...
Tớ...chỉ là một con bé mà người ta vẫn hay khinh ghét...
Ai cũng ghét tớ...Nhưng...
Cậu thì lại không?...Tại sao?...
" Bởi vì Juvia là bạn của Gray..."
Juvia bỗng nhớ lại những điều mà Gray nói...Cô khẽ mỉm cười nhìn Gray...
Cảm...ơn cậu...
-Gray- kun! Giải thích hộ tớ cái nào...- Shintaro tò mò nhìn Gray như một đứa trẻ mới lớn.
-À...ừ thì, cậu biết đấy, vì 9 giờ 15 là thời gian mà Juvia ra khỏi lớp để đến thư viện. Nếu lúc đó cả lớp mình đang ở dưới sân tập thể dục thì làm sao có thể biết được khoảng thời gian mà Juvia đi khỏi lớp. Chính vì thế có một kẻ đã nhắn tin cho một trong ba người bọn họ và báo rằng không có ai trong lớp và cửa không khóa. Vậy kẻ đó là đồng bọn- tên hung thủ thứ hai.
-Vậy tên đồng bọn thứ hai đó có khả năng nhiều nhất là Rise. Không phải sao? Ngoài Rise ra thì chằng ai biết được thời gian chính xác mà Juvia ra khỏi lớp.
-Không!- Gray lắc đầu. Rise chắc chắn không phải là hung thủ thứ hai. Thứ nhất, lúc đó Rise đang ở trong lớp một mình, nếu thế tại sao cậu ta không tự lấy cắp đôi giày luôn cho nhanh mà phải nhờ một trong ba người kia? Thứ hai, Rise không thích Kanon- điều này tớ nghe được từ Nao.
-Tớ hiểu rồi. Nhưng mà...nếu như không tính Rise thì tên thứ hai đó không học cùng lớp mình có phải không? Vậy chẳng lẽ nó từ lớp khác...
-Hờ...Nhưng tớ đã có chút manh mối nào về cái tên đó rồi...
*****
-Này Gray- kun! Cậu có vẻ bênh vực Juvia nhỉ?- Thằng Shido hôm nay lại mỉa mai Gray.
-Im lặng nào.- Gray bực mình nhắc nhở. Đang tiết Toán mà, cậu làm tớ mất tập trung đấy!
-Ôi trời! Cậu đang đánh trống lảng với tớ đấy à? Nhìn cậu kìa.- Shido phì cười.
" Bụm "!- Gray dang cánh tay húc mạnh vào bụng của Shido. Tớ đã bảo là im lặng!
-Đau...Cậu có cần phải mạnh tay như thế không?- Shido nhăn mặt.
-Lỗi là tại cậu. Giờ thì im lặng nào!- Gray lạnh lùng.
-Rồi rồi. Tớ thua cậu đấy. Đụng vào tay Taekwondo đai đen như cậu chỉ có nước chết.- Shido lại tiếp tục mỉa mai.
Gray im lặng không nói gì. Cậu ta cầm cây bút đen rồi quay nó xung quanh các ngón tay, rồi bất chợt ngó xuống cuốn tập đang viết những dòng chữ dở dang...
Thật là...Rõ ràng là Juvia bị oan, bị vô tội trong chuyện này. Tớ bênh vực cậu ấy có gì là sai à?...
Tại sao các cậu cứ làm nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế chứ?...
Thế giới này, liệu nó còn có hơi ấm giữa những con người với nhau nữa hay không?...
*****
-Yori- chan này! Chuyện đó, nghe đâu là Gray- kun sắp tìm ra hung thủ rồi...
-Vậy sao?- Kazune phì cười. Có thật không đó Nao?
-Thật mà...Gray- kun ngoài việc là cháu nội duy nhất của gia tộc Fullbuster ra, cậu ấy còn nổi tiếng trong trường với điểm số tuyệt đối của mình mà...
-Chuyện đó thì sao nào?- Kazune giả vờ thắc mắc.
-À...ừ thì, tớ nghĩ với trí thông minh tuyệt vời của Gray thì chuyện tìm ra hung thủ sẽ hoàn toàn là chuyện có thể.- Nao ấp úng.
-Cậu thật là...- Kazune lắc đầu thở dài. Cơ mà tại sao chúng ta không đem chuyện này nói với giáo viên nhỉ?
-Không được đâu...Nếu đem nói với giáo viên thì sẽ ảnh hưởng đến Juvia rồi liên lụy tới Mayumi- chan mất. Tớ không muốn chỉ vì tớ mà Mayumi- chan bị gì đâu...- Yori nói.
-Cảm ơn cậu.- Mayumi mỉm cười nhìn Yori.
-Cơ mà không hiểu vì sao Gray- kun lại bênh vực cho Juvia nhỉ?- Kazune tò mò.
-Cậu ấy chỉ muốn giúp đỡ người khác thôi. Chắc vì Juvia tội nghiệp quá mà...
-Juvia đối với tớ chưa bao giờ là tội nghiệp cả.- Yori lắc đầu. Đó là cái giá nó đáng phải nhận khi nó là con gái của kẻ sát nhân. Mà không hiểu vì sao nó lại ra khỏi lớp làm gì khi mà không có chìa khóa cơ chứ? Não nó toàn đậu hũ à?...
-Ha...Ha...Ha...- Nao cười. Cậu hài thật!
-Yori- chan nói đúng đấy! Vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra thánh thiện của nó với người khác khiến tớ phát ốm.- Kazune nói ùa theo.
-Tội nghiệp cậu thật đấy Mayumi- chan nhỉ?- Nao an ủi. Cậu hằng ngày đều phải sống chung nhà với nó mà...
-Ừm...Không sao!- Mayumi lắc đầu. Tớ quen với việc này rồi...
-Mà nhìn xem! Nó và Mayumi cứ như hai con người khác nhau một trời một vực nhỉ?
-Tớ đã bảo rồi mà.- Mayumi khẳng định. Giữa tớ và Juvia, không bao giờ có từ CHỊ EM...
*****
Vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác...
Juvia đã quá quen với việc này rồi. Vẫn là những lời nói cay nghiệt khinh bỉ từ mọi người xung quanh dành cho cô...
Juvia ôm chặt lấy hai cuốn sách trước ngực, giả vờ tỏ ra không nghe thấy những lời nói bàn tán từ mọi người. Cô rảo bước đi thật nhanh, khuôn mặt của cô cúi xuống với vẻ mặt như muốn khóc...
Thư viện! Cô cần phải đến đó nhanh lên. Chỉ cần bước qua cánh cửa đó, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô chỉ cần ngửi thấy cái mùi giấy thơm tho của các trang sách thì những lời nói này sẽ cuốn đi hết...
Sẽ mất hết. Cô sẽ quên, cô sẽ không còn nhớ về nó nữa...
Tiếng bàn tán của mọi người xung quanh càng lúc càng to hơn...
-Này! Đó là con Juvia lớp 2-A có phải không?
-Ừm! Là nó đấy. Con gái của kẻ sát nhân đó! Nhớ tránh xa nó ra nha!
-Tớ biết rồi. Ai mà thèm chơi con nhỏ ấy chứ. Nguyên cả cái trường này ai mà nhìn thấy nó cũng bỏ chạy hết cả. Ngay cả giáo viên cũng đâu có ưa gì nó đâu, chỉ có vài người là tỏ ra vẻ thân thiện với nó thôi. Mà để tớ nói cho cậu nghe, mấy Sensei đó cũng chỉ toàn giả bộ thôi à.
-Vậy sao? Ôi tội nghiệp nó quá...Ha...Ha...Ha...
Đã nói rằng cô đã quá quen với chuyện này rồi. Thế nhưng tại sao mắt cô lại bắt đầu nhòe đi? Rốt cuộc, tại sao lại như vậy? Cô đã kìm không cho mình khóc rồi nhưng tại sao nước mắt vẫn cứ tuôn ra?...
Có phải cô yếu đuối quá? Có phải chăng?...
Suốt chín năm qua, cô đã luôn mỉm cười vui vẻ với mọi người. Cho dù có bị khinh rẻ, cho dù có bị nghe những lời nói khủng khiếp từ mọi người nhưng cô vẫn luôn làm ngơ, cô vẫn luôn bỏ qua.
Mẹ đã từng dạy cô rằng: " Học cách luôn mỉm cười cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa ".
Nhưng có ai biết chăng? Cô đã nghe lời mẹ dạy. Nhưng sau mỗi lần cố gắng nở nụ cười giả tạo ấy, cô lại càng đau đớn nhiều hơn. Cô càng cười, nó càng xoáy sâu vào tâm hồn cô, rồi như một lưỡi dao nhọn hoắt, nó đâm thẳng vào cô từ lúc nào mà không hay.
Cô đau lắm, đau lắm. Nhưng cô phải nói cho ai nghe đây?
Không ai nghe cô nói cả, họ chỉ xem cô- và mẹ cô như một thứ rác rưởi của xã hội mà cần phải loại trừ.
Xã hội này vốn dĩ là vậy, cô- như một đứa sinh ra không hề được xem trọng, suốt ngày chỉ nghe toàn lời nói khinh bỉ của người khác mà chỉ biết mỉm cười lại làm ngơ như một con ngốc.
Vết thương do lưỡi dao ấy gây ra càng ngày càng nhiều, nỗi buồn chất đầy trong lòng cô ngày một nhiều hơn. Nhưng sau tất cả, cô chỉ biết giữ nó trong lòng, khóa chặt nó lại và rồi khóc...
Juvia đóng cánh cửa thư viện lại rồi đưa mắt quan sát xung quanh...
Mọi người đã về hết rồi, ngay cả cô Akira cũng vậy. Thật là may quá!
Juvia ngồi bệt xuống ghế. Kéo chiếc dây Phone đeo vào tai, cô nằm úp mặt xuống bàn, rồi nhắm mắt lại...
Tiếng nhạc du dương đâu đây bỗng cất lên. Nhẹ nhàng và ấm êm vô cùng...
Rồi từ nơi khóe mắt của cô bỗng chảy dài ra hai hàng nước mắt...
Juvia khẽ khóc. Cô khóc...
-Mẹ ơi!- Juvia khẽ gọi. Tại sao ai cũng ghét con? Con đã làm gì sai? Con đã làm gì?...
Thế giới này vốn thật nực cười. Vốn dĩ là như vậy...
Hôm nay con lại khóc, và rồi, một nỗi buồn nữa được cất sâu vào lòng con. Nhưng mẹ yên tâm, con đã khóa nó lại rồi. Và như mẹ đã dạy, chỉ một chút nữa thôi, khi giai điệu của bài hát này kết thúc, con sẽ đứng dậy và quên đi hết những chuyện này...
Con sẽ lại mỉm cười với họ. Con sẽ làm ngơ nhưng không có chuyện gì xảy ra nữa...
Nhưng mẹ ơi, từ đây cho đến lúc ấy, mẹ cho con nằm thêm một chút nhé! Bởi vì con mệt lắm, con rất muốn khóc thật to lên mẹ ạ...
Mẹ biết không? Hôm nay là một ngày buồn. Và chiếc ổ khóa để khóa những nỗi buồn ấy, hình như nó sắp không còn đủ lực để khóa nổi nữa mẹ ạ. Mẹ biết không? Con đang khóc...
Con đau lắm mẹ ơi!...
*****
-Gray- kun!- Tiếng của thằng Shintaro vang lên. Nhiệm vụ mà cậu giao cho tớ, nó hoàn thành rồi này!
-Đưa tớ xem nào.- Gray lạnh lùng chìa tay ra.
-Đây!- Shintaro tự hào. Chi tiết của từng thời gian tớ đều ghi rõ lại hết đấy...
-Cảm ơn cậu.
Gray nhìn chăm chú vào mảnh giấy trắng, trên đó có hiện ra ba cái tên và một vài con số được viết rõ ràng bằng mực đen...
+Naroko Ranechi: Đi từ lúc 9 giờ 20 đến 9 giờ 35.
+Kine Juuko: Đi từ lúc 9 giờ 45 đến 10 giờ 5.
+Yuuna Mirase: Đi từ lúc 9 giờ 32 đến 10 giờ .
-Sao cậu nhớ được hay thế?- Gray ngạc nhiên.
-Đây này.- Shintaro chỉ tay vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay của mình. Tớ là lớp trưởng mà, vả lại, tuy tớ không thông minh bằng cậu nhưng trí nhớ của tớ tốt lắm đấy!- Shintaro mỉm cười.
Tên này bị hội chứng Hyperthymesia** à?- Gray nghĩ thầm...
-Vậy à?- Gray giả vờ điềm đạm. Bây giờ chỉ còn lại đúng hai tên hung thủ thôi.
-Cậu đã loại được một người rồi à? Bằng việc nhìn vào mốc thời gian này thôi sao?- Shintaro lại trầm trồ.
-Ừm. Bỏ Naroko đi, giờ chỉ còn lại Kine và Yuuna thôi.
-Tại sao chứ?
-Nhìn này.- Gray chỉ vào mảnh giấy. Theo cậu tên đồng bọn thứ hai làm sao mà biết được chính xác thời gian mà Juvia ra khỏi lớp?
-À...Để xem nào!- Shintaro suy nghĩ. Lúc đó là tiết ba, tức là học sinh cả trường đều đang học. Tên đó không học cùng lớp mình cho nên để muốn biết thời gian mà Juvia ra khỏi lớp thì hắn phải xin phép giáo viên ra ngoài, có thể là xin đi vệ sinh hay đi uống nước gì đó...Khoan đã nào!...- Shintaro thốt lên.
-Ừm. Cậu đúng đấy! Quy định trường chúng ta rất nghiêm ngặt, 30 phút đầu của tiết học học sinh không được phép ra ngoài. Vì thế tên đó không thể ra ngoài trong khoảng thời gian từ 9 giờ đến 9 giờ 30 được. Nhìn xem này! Naroko ra khỏi lớp từ 9 giờ 20, vậy nếu tên đó không được ra khỏi lớp thì làm sao mà nhắn tin cho Naroko được. Cho nên Naroko là người hoàn toàn không có khả năng là hung thủ.
-Nếu là như vậy thì khi Rise hẹn ra học nhóm chung với Takamiwa thì cậu ấy nhất định phải đi sau 9 giờ 30, bởi vì khi ấy thì Takamiwa mới được giáo viên cho ra khỏi lớp.
-Ừm! Cậu nói đúng! Vậy là sau khi Rise ra ngoài, tên đồng bọn thứ hai đã vô tình đi ngang lớp mình và nhìn thấy lớp trống trơn, thế là hắn đã gọi cho một đứa lớp mình lên và nhờ nó đánh cắp.
-Vậy là Kine và Yuuna là hung thủ. Nhưng mà tại sao khi nhìn thấy cửa không khóa và lớp đang trống, hắn không vào đánh cắp cho nó nhanh mà phải nhờ một người trong lớp mình đánh cắp giùm?
-Hắn không học lớp mình thì làm sao mà hắn biết Yori ngồi ở đâu. Vả lại hắn cũng không rõ chỗ mà Yori cất giấu...Khoan đã nào!- Gray nhìn vào mảnh giấy đang cầm trên tay rồi bỗng mỉm cười.
-Cậu cười cái gì thế?- Shintaro ngạc nhiên.
-Không có gì...
-Vậy tớ tóm tắt lại vụ án một chút xíu nhé: Đầu tiên, lúc 9 giờ 15, Juvia ra khỏi lớp để đến thư viện. Sau đó, trong khoảng thời gian sau 9 giờ 30, Rise cũng ra khỏi lớp, hung thủ thứ hai xin phép giáo viên ra khỏi lớp để đi vệ sinh hay uống nước gì đó,...Hắn vô tình đi ngang lớp mình và thấy cửa không khóa mà còn trống nữa nên tên đó liền nhắn tin điện thoại cho Kine hoặc Yuuna, bảo họ lên lớp và đánh cắp đôi giày...
-Vậy nói tóm lại hung thủ thứ hai là bạn của Kine hoặc Yuuna. Và về chuyện đôi giày đó, ngoài lớp mình ra thì hắn là người duy nhất biết chuyện. Chắc chắn Kine hoặc Yuuna đã kể chuyện đôi giày cho hắn nghe.
-Mà này Shintaro! Tớ muốn khẳng định lại lần nữa. Trong lớp mình, giữa Kine và Yuuna, ai là người dễ bị bắt nạt hơn?...
-Chắc hẳn là Yuuna rồi. Yuuna khá giống Juvia đấy, cậu ta hay bị nhỏ Miko lớp 2-C bắt nạt lắm. Yuuna khá ít nói nhưng cậu ấy rất tốt bụng. Còn Kine thì mạnh mẽ hơn, tính tình của Kine thì khá hung bạo và hiếu thắng, song nhiều lúc tớ thấy bạn này cũng gần gũi và thân thiện lắm.
-Vậy à?- Gray mỉm cười. Này Shintaro! Tớ nghĩ là tớ biết hung thủ đánh cắp đôi giày là ai rồi...
*****
(*) Sau giờ nghỉ giải lao, tiết ba tiết bốn sẽ bắt đầu vào khoảng thời gian từ 9 giờ đến 10 giờ 30.
(**)Hội chứng Hyperthymesia: Hyperthymesia là hội chứng mà người bệnh có một trí nhớ siêu phàm. Họ có thể nhớ cụ thể và chi tiết từng giây từng phút những chuyện đã xảy ra vào bất kỳ ngày nào trong quá khứ.
Khác với người có trí nhớ tốt do thông minh thiên bẩm và khả năng rèn luyện trí nhớ, người mắc hội chứng Hyperthymesia có dung lượng bộ nhớ cực lớn. Nó giống như một chiếc tủ khổng lồ, có thể bỏ thông tin vào các ngăn được đánh số theo ngày, và nó ngày một dày lên, không bao giờ "xóa" được.
Hội chứng này lần đầu tiên được nhắc đến vào năm 2006 bởi nhóm nghiên cứu thuộc Đại học California.
.
5/2/2016, 7:28 pm

#14

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female

[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 68747470733a2f2f732d6d656469612d63616368652d616b302e70696e696d672e636f6d2f323336782f35342f63352f65352f35346335653535623235393032623863303134356633366134626636386563612e6a7067?s=fit&h=360&w=720&q=80
Chương 5: Rise và Takamiwa và Tên hề và Xã hội đen.

Hôm nay là ngày mệt mỏi nhất trong tuần...
Ở bên cậu ta lúc nào cũng có cái mồm lắm chuyện của Shido, cái đầu siêu tò mò của Shintaro và cái vẻ ngốc nghếch hiền lành đến đáng yêu của Juvia...
Cậu bước đi những bước đi mệt mỏi lên hành lang lớp, mái tóc đen của cậu khẽ lung lay bởi cơn gió mùa xuân. Cậu kéo chiếc dây phone đeo vào tai rồi đưa đôi mắt ảm đạm của mình nhìn lên bầu trời xanh kia...
Nó xanh thật!...
Hôm nay cậu lại phải cùng Shintaro điều tra về Rise.
Cậu lại thở dài đứng trước hành lang lớp mà ngó vào chiếc đồng hồ đen đang đeo trên tay của mình. Ôi dào! Đã trễ mười phút rồi mà " Nelson Dellis "* vẫn chưa đến nữa. Thật tình cái sự hăng hái nhiệt tình thường ngày của cậu ấy đâu rồi?
Cậu buồn rầu lôi trong túi áo mình ra một viên kẹo rồi bỏ vào miệng. Juvia đã tặng cho cậu mấy viên kẹo này, nhỏ nói rằng kẹo này ăn ngon lắm. Mỗi khi mà gặp chuyện gì khó khăn thì cứ ăn vào thì nỗi buồn phiền đó sẽ biến đi mất thôi.
Nhưng cậu ghét ngọt mà. Nhỏ chẳng hiểu gì cả.
Nhỏ bảo rằng mỗi khi nhỏ buồn thì nhỏ hay lấy kẹo này ra ăn lắm. Không biết vì sao nhưng sau đó nhỏ bỗng hết buồn liền. Nên nhỏ hy vọng cậu cũng thích nó.
Nghe thật ngộ nghĩnh nhỉ?
Vậy là trong suốt cả thời gian qua, nhỏ đã ăn, đã tự gậm nhấm nỗi đau của mình chỉ bởi những viên kẹo này thôi sao?...    
Thật là ngốc nghếch quá!
-Nhưng dù sao thì...kẹo này cũng ngon thật!- Cậu vừa nói khi nhìn ra cửa sổ.
*****
Gray chán nản làm cái trò hề này lắm rồi. Shintaro bảo cậu phải đeo khẩu trang và bận một cái áo khoác trùm kín mít giống như mấy ông xã hội đen để chỉ làm một cái việc theo duy nhất là theo dõi Rise.
Shintaro đưa cho Gray một cái áo màu đen giống như mái tóc cậu, một cái khẩu trang và một cái nón lưỡi trai cũng màu đen nốt để mặc vào. Thôi rồi! Kiểu này mà ra đường hên thì không gặp cảnh sát chứ xui một cái mà gặp mấy ông chú đó là xong mất. Có nước là về đồn ngồi uống trà tán gẫu cùng mấy chú ấy đấy!
Thôi thì đành miễn cưỡng mặc vào vậy. Gray cùng Shintaro nhanh chóng theo sau sát Rise. Cái trò hề này đúng là do " Nelson Dellis " nghĩ ra, thật là quá ngu ngốc khi tin cậu ấy.
Nhưng dù sao khi chơi với tên hề này, Gray cũng đã biết thêm được một chuyện: Rise và Takamiwa lớp bên đang hẹn hò.
Thì thật ra Gray biết được chuyện này chẳng qua cũng vì Nao đã nói cho tụi con gái trong lớp nghe. Mà vô tình làm sao ấy Shintaro lại nghe được và kể lại cho cậu.
Nhìn xem kìa! Rise sắp đi mất tiêu rồi mà cái miệng của Shintaro cứ nói hoài. Thế này có phải là đang theo dõi người ta không? Ồn ào như thế này lỡ Rise mà nó thấy một cái thì xem kế hoạch dày công của cậu và tên hề đó tiêu tùng luôn ấy.
-Thôi! Tớ hiểu hết rồi.- Gray cằn nhằn. Cậu đừng giải thích về kế hoạch này nữa! Rise sắp đi rồi kìa...
-Ơ?...Đâu?- Shintaro hỏi khi nhìn ra cửa sổ lớp. Thấy rồi! Ở gốc cây anh đào dưới sân trường phải không?- Shintaro chỉ tay ra cửa sổ về hướng của Rise.
-Thằng tóc đen đứng ngay gốc cây đó là ai thế?- Gray hỏi.
-À...Là Takamiwa lớp 2- B ấy. Đúng như lời Nao nói, hôm nay Rise sẽ đi hẹn hò với Takamiwa.- Shintaro cười một cách khoái chí.
" Chơi với Nao có lợi đến thế sao? "
-Ừm... Mau đi thôi!- Gray kéo chiếc mũ lưỡi trai cúp xuống. Hôm nay là ngày duy nhất tớ làm cái trò hề này thôi ấy. Lần sau thì không đâu.
-Rồi! Rồi!- Shintaro mỉm cười. Mà Gray- kun không đeo khẩu trang à?
-Thôi! Tớ xin!- Gray lắc đầu. Trông kì dị quá!
-Ơ?...Làm tớ phải đi mua...
-Xin lỗi cậu! Nhưng tớ chỉ cần cái nón lưỡi trai và cái áo này là đủ rồi. Cái khẩu trang cậu cứ giữa đi!
-Vậy thì được!- Shintaro nói bằng cái giọng buồn buồn khi kéo chiếc dây kéo áo khoác lên. Thôi đi nào!
*****
Trời đã gần chiều rồi, ánh nắng ấm áp của mùa xuân đang nhẹ rãi trên những tòa nhà cổ kính của Kyoto. Bầu trời đã gần chợp tối, nhuốm màu đỏ ối của ánh nắng hoàng hôn chiều tà pha với chút màu xanh ngát kia của bầu trời khiến cho không gian thật diễm lệ và huyền ảo.
Bên trong quán cà phê Maria nằm ở ngay góc đường của Sumiyoshio Tomo. Gray và Shintaro quả thật đang làm một cái trò mà người ta hay gọi là " Theo dõi ".
Chẳng hiểu vì sao cái ngày mệt mỏi này, Gray lại phải đi rình rập một cặp đôi đang hẹn hò tình tứ với nhau. Đã bảo là cứ bỏ qua vụ Rise đi mà tập trung vào chuyện điều tra hung thủ đánh cắp đôi giày. Thế mà Shintaro không chịu, cứ nằng nặc bảo rằng biết đâu sẽ tìm thêm được manh mối gì đó.
Gray vừa thở dài vừa mệt mỏi nhớ lại...
-Này Gray- kun! Sao tụi mình không đi theo dõi Rise nhỉ? Chỉ một ngày thôi. Biết đâu sẽ tìm thêm được manh mối nào đó.
-Không!- Gray lắc đầu. Theo dõi cậu ta làm gì? Trông cứ như mấy thằng biến thái suốt ngày đi rình rập mấy đứa nữ sinh vậy.
-Thôi mà! Sẽ biết thêm được thông tin đó. Đi mà Gray- kun! Đi đi mà!- Shintaro năn nỉ.
-Không đâu!
-Cậu nhớ đó nha! Lúc nhờ tớ điều tra thông tin giùm thì cao giọng lắm. Đến khi tớ đưa ra ý tưởng này thì bị cậu phản bác ngay. Uổng công sức tớ phải ráng đi năn nỉ muốn gãy lưỡi với Nao mà đem thông tin về cho cậu. Hừm!- Shintaro nhăn mặt. Rõ ghét Gray- kun mà.
" Ý tưởng gì? Điên khùng thì có. Toàn là nhảm nhí."
-Rồi rồi!- Gray thở dài. Thua cậu luôn đấy!
Shintaro quả thật là một thằng bướng bỉnh. Mà chính cái bướng bỉnh đó khiến bây giờ Gray phải miễn cưỡng đi rình rập một đứa con gái. À không, nói đúng hơn là đi rình rập một đôi tình nhân. Nhưng dù sao thì rõ ràng trông giống như mấy thằng biến thái mà.
Thôi thì cứ cho là vậy, nhưng có cần nhất thiết phải đi theo dõi ngay ngày mà hai đứa nó hẹn hò với nhau không? Trông chẳng lịch sự chút nào, đã thế lỡ mà bị tóm một cái thì xem như xong luôn!
-Thế tớ mới bảo cậu đeo khẩu trang đó. Tại cậu không chịu à nha!- Shintaro mỉa mai Gray.
-Thôi được rồi!- Gray thở dài. Phiền chết đi được!
Vậy là buổi " Hẹn hò " của tên hề và xã hội đen bắt đầu...
Quán cà phê Maria được bố trí theo kiểu có ban công rộng nằm sau quán để cho khách hàng vừa được uống cà phê vừa được ngắm phong cảnh Kyoto về chiều. Từ góc bên phải của ban công, Rise và Takamiwa đang vui vẻ trò chuyện với nhau, còn trong khi cách hai người họ một bàn, tên hề và xã hội đen đang ngán ngẩm nhìn nhau.
Do quan sát Rise và Takamiwa từ sau, nên cả hai người họ rất khó thấy Gray và Shintaro.
-Nhìn hai người họ cũng xứng đôi đấy chứ!- Shintaro nói khi vừa nhấp vào miệng một cốc Latte sữa.
-Chẳng có gì thú vị cả!- Gray thở dài. Yêu với chả yêu!
-Gray- kun khó tính quá nhỉ?- Shintaro cười. Ôi dào! Thế mà tớ thấy Gray có nhiều bạn nữ thích lắm đấy!
-Chẳng qua là đám con gái nhảm nhí thôi!- Gray phủi tay. Cậu bận tâm làm gì?
-Trong khi đám con trai lớp mình muốn có một đứa thích còn chẳng thấy.- Shintaro vừa nói vừa thở dài. Gray- kun được như thế là sướng quá còn gì!
-Thôi cho tớ xin!- Gray nói bằng điệu bộ ngán ngẩm. Cậu thích thì tớ cho hết đấy!
-Gray- kun vui tính thật nhỉ?- Shintaro cười. Hèn gì mà tụi con gái đổ trước cậu quá trời.
-Ừm...ừm...- Gray gật gù khi đang ngậm một nhấp Matcha.
-Lại nữa rồi! Gray- kun lạnh lùng thật đấy!- Shintaro cười nói.
-Bỏ một khoảng thời gian ra để theo dõi hai đứa này mà không thu thập được gì là xem như uổng phí cả một buổi chiều.- Gray nghĩ thầm. Mà chắc chẳng thu thập được gì đâu...
Ý tưởng này của Shintaro thật là điên khùng.
Đúng ra giờ này mình đang được nằm ở nhà rồi. Thật là...
-Nè! Nè! Taka- kun! Em có chuyện muốn nói với anh.- Tiếng của Rise vang lên.
-Gì thế?- Takamiwa ngạc nhiên.
-À...ừm thì, mai mốt lỡ có ai hỏi anh chuyện hôm qua em ra khỏi lớp học bài với anh lúc mấy giờ ấy, anh cứ nói rằng lúc 9 giờ 15 nha!
-Sao vậy? Chẳng phải hai tụi mình gặp nhau lúc sau 9 giờ 30 à? Mà khoan đã học bài là sao? Lúc đó là tụi mình đang hẹn hò mà?
-Anh cho em giải thích một chút đi mà. Thật ra em đang gặp rắc rối một chuyện...
-Chuyện gì thế Rii- chan?- Takamiwa hỏi.
-Em...đã vu oan cho một nhỏ bạn. Lúc đó lớp còn hai người, nó là người đầu tiên đi ra khỏi lớp. Sau đó vì anh nhắn tin hẹn em ra Căntin trường ăn trưa, em không thể từ chối anh được nên đã đi ra khỏi lớp mà không khóa cửa lớp lại. Cũng chỉ tại thằng lớp trưởng thôi, tại nó không đưa chìa khóa cho em. Sau đó em đã nói với cả lớp rằng em mới là người đầu tiên ra khỏi lớp chứ không phải nó. Thế là cả lớp tin em và đổ tội cho nó biết rằng không có chìa khóa mà vẫn ráng ra khỏi lớp. Tại nó mà đôi giày có chữ kí Kanon của Yori bị mất...
-Em ác thật đấy nhỉ?
-Chẳng qua là em sợ tẩy chay thôi. Mà...nhỏ đó vốn dĩ đã bị ghét sẵn rồi, giờ bị thêm cũng chẳng có sao đâu.- Rise mỉm cười.
-Rồi rồi! Anh thua em đấy! Chỉ cần nói em ra khỏi lớp lúc 9 giờ 15 là em sẽ được an toàn có phải không?
-Vâng!- Rise nhỏ nhẹ. Mà anh hãy nói thêm giùm em là em ra khỏi lớp lúc 9 giờ 15 nhưng còn phải đợi anh thêm 15 phút nữa thì anh mới đến. Bởi vì trường chúng ta có nội quy là hết 30 phút đầu thì học sinh mới được ra khỏi lớp. Nói như thế thì mấy người họ mới tin là em đi với anh. Anh giúp em nhé? Em cần có nhân chứng. Có được không anh?- Rise nài nỉ.
-Ừm! Anh sẽ giúp em.- Takamiwa cười.
-Cảm ơn anh...- Rise mỉm cười.
-Mà nhỏ bị em vu oan là ai vậy?
-Juvia- con gái của Miyamoto đó anh. Con gái của kẻ sát nhân ấy.
-Vậy à? Kể ra cũng tội nhỏ thật.
-Anh thương cảm cho nó à?- Rise phát ghen.
-À...Không! Không! Làm gì có...
-Ít ra nó không có tội nghiệp như anh tưởng đâu. Nó còn được Fullbuster bênh vực cho mà.
-Sao? Gia tộc Fullbuster à? Gray Fullbuster có phải không?- Takamiwa ngạc nhiên. Nhỏ này cũng sướng thật nhỉ?
-Chứ còn phải nói.- Rise thở dài. Tụi con gái lớp em nó la toáng cả lên. Gray- kun chẳng  hiểu bị gì mà lại đi giúp đỡ cho một con nhỏ vốn là con gái của kẻ sát nhân chứ?
-Thôi...Em cứ bỏ qua chuyện này đi! Giờ chỉ nói về chuyện của hai chúng mình thôi. Hôm nay tụi mình ra đây để hẹn hò mà...
-A...Em biết rồi. Em xin lỗi...
-Ôi dào!- Shintaro nói. Chuyện tình này lãng mạn quá Gray- kun nhỉ? Đã thế còn  lôi cả tớ và cậu ra nữa.Thật là...
-Cậu có làm không đấy?- Gray hỏi.
-Rồi rồi! Ban nãy Gray- kun có dặn tớ nghe được gì hay ho là phải ghi âm lại mà.- Shintaro giơ chiếc Smartphone lên. Cuộc đối thoại vừa rồi đã được lưu trữ lại một cách hoàn hảo.
Tên hề này xem ra cũng được phết...  
-Làm tốt lắm Shintaro!- Gray ngán ngẩm nói khi vừa nhét chiếc Smartphone vào ba lô. Thầm cảm ơn trời vì hôm nay mình đã không bỏ ra một buổi uổng phí.
-Cảm ơn vì đã khen!- Shintaro tỏ vẻ tự hào.
-Giờ thì về!- Gray đứng dậy.
-Hể?...- Shintaro nói. Sao vậy Gray- kun? Chuyện tình này đang hay mà...
" Hay cái búa ấy..."
-Thích thì cậu ở đây một mình mà nghe đi.- Gray vừa nói khi xoay người bước đi. Tớ đi về.
-Ôi dào!- Shintaro thở dài. Chán cậu thật đấy!
-...
-Nhờ ý tưởng điên khùng của tớ mà mọi việc xuất sắc ngoài ý muốn nhá! Tớ chỉ định theo dõi Rise thôi, ai ngờ đâu cậu ấy lại nói ra hết với Takamiwa chứ.
-Chỉ là may mắn thôi ông!- Gray lạnh lùng nói.
-Etou...- Shintaro xịu mặt xuống. Thế Gray- kun phải thưởng cho tớ một cái gì đó, có phải không? Uổng công tớ nãy giờ ngồi ghi âm lại này, uổng công tớ phải ...
-Thế cậu muốn gì?- Gray đưa đôi mắt ảm đạm của mình nhìn Shintaro. Vào vấn đề chính luôn đi! Tớ ghét lòng vòng lắm.  
Gray thở dài sau khi nghe những lời " chém gió " siêu cấp của Shintaro. Đúng là " Ảo tưởng sức mạnh " là tính từ đúng nhất dành cho cái con người này mà.
-Dẫn tớ đi ăn đi. Đi ăn ở quán Ramen đặc biệt mới mở ở gần trường mình ấy.- Shintaro mỉm cười.
-Vậy thì đi...- Gray khoác chiếc ba lô lên vai rồi bước đi trước. Đừng hiểu lầm! Cái này tớ chỉ thưởng công cho cậu thôi đấy!
*****
Ngày hôm sau...
Giờ ăn trưa đã đến. Ánh mặt trời đang dần lên cao...
Nắng xiên xiên chiếu xuống bao trùm lấy vạn vật. Mang theo hơi thở mát rượi trong lành của gió nam sớm hè. Nó vi vu thổi, khẽ làm lung lay mấy chiếc lá non trên cành...
Gray mệt mỏi đi xuống Căntin để mua thứ gì đó bỏ vào cái bao tử đang đói của cậu. Mấy ngày qua cậu đã làm việc quá sức của mình rồi, giờ thì chỉ cần mở mắt ra Gray cũng có thể thấy toàn thấy đom đóm trắng bay lửng lơ xung quanh mình thôi.
Mẹ mà biết cậu hao hụt sức khỏe và không biết chăm sóc mình như thế này thì chắc cậu sẽ lại phải nghe mấy bài giảng đạo cả mấy tiếng đồng hồ từ mẹ nữa cho xem.
Hồi còn ở với mẹ, chưa bao giờ mà mẹ nỡ bỏ đói cậu. Dù có bận công việc cách mấy, mẹ vẫn luôn cố gắng nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho cậu ăn. Mà cũng may mắn là bây giờ mẹ cậu đang bận công tác ở London. Chứ không thì cậu chết mất!
Gray chen người qua đám đông để mua thức ăn. Từ xa, cậu chợt thấy Juvia cũng đang mua đồ ăn giống như mình.
-Của cháu hết 500 yên.- Bà bán hàng nói.
-Vâng!- Juvia chìa ra vài đồng xu đưa cho bà bán hàng. Cháu cảm ơn ạ!- Juvia lễ phép.
-Hết bọc ni lông rồi, để ta lấy cho cháu.- Bà bán hàng nhìn vào thùng chứa túi ni lông bên cạnh.
-Dạ thôi ạ.- Juvia lắc đầu. Cháu tự cầm được rồi.
-Vậy à?
-Chào bà cháu đi.- Juvia mỉm cười.
Rồi cô quay người đi, với một vẻ mặt vui vẻ.
Thật là...Lúc nào nhỏ cũng tỏ ra vui vẻ như thế sao?
Ngay khi đang bị vu oan như thế...Ngay khi lớp đang tẩy chay mình như thế...
-Này cháu kia!- Một bà bán hàng ở gian quầy khác gọi. Cháu trả tiền chưa đấy?
-Ơ...Cháu trả rồi mà bà.- Juvia nhỏ nhẹ nói.
-Thế sao ta không thấy?- Bà bán hàng phát cáu. Ta bận bán từ nãy giờ nhưng ta nhớ đâu có bán cho cháu đâu? Vả lại nếu có thì ta phải thấy cháu cầm bao ni lông của Căntin chứ?
-Tại cháu không lấy ạ...
-Cháu nói dối có phải không? Gần đây có nhiều trường hợp ăn cắp như thế này lắm!
-Dạ không...- Juvia lắc đầu. Cháu trả tiền rồi mà...
-Còn nói dối nữa.- Bà ta phát cáu lên. Nếu cháu không chịu nhận thì ta sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh của cháu đấy.
-Nhưng...cháu...- Juvia rưng rưng nước mắt. Cháu...cháu...
Đám đông xung quanh bỗng ồn ào...
-Ê! Nhỏ đó là Juvia lớp 2- A có đúng không?
-Ừm...Là nó đấy! Người gì mà gian xảo thấy sợ! Có mấy cái bánh mì à, trả tiền đại cho rồi.
-Phải đấy! Nghe đâu tính tình nó như mẹ của nó vậy...
-Mẹ của nó à? Phải bà Julie Miyamoto gì đó không?
-Ừm. Bà ta đấy! Kẻ sát nhân hàng loạt đáng sợ nhất cách đây chín năm.
-Hôm bữa tớ có nghe một đứa lớp 2- A kể nó làm mất...
-Cậu ấy có trả tiền.- Gray bỗng cắt ngang. Cháu đã thấy cậu ấy trả tiền.
Thật là...Lúc nào Juvia cũng bị vu oan hết như vậy sao? Số nhỏ đúng là xui thật...
Tại sao nhỏ hiền lành và yếu đuối quá? Cứ thế này thì nhỏ sẽ lại bị ăn hiếp mãi thôi.
-Cháu là ai?
-Thưa bác!- Gray không thèm nghe đến câu hỏi của bà bán hàng. Bạn này đã trả tiền cho bác rồi đúng không ạ?- Gray hướng đôi mắt của mình về bà bán hàng vừa nãy.
-Ừm...- Bà bán hàng vừa nãy gật đầu. Cô bé màu tóc xanh biển à? Cô bé ấy trả rồi, tôi nhớ mà, chắc chắn.
-Hể?...Vậy à?...- Bà ta bỗng thở dài. Thôi đi đi!
-...Cháu...- Juvia rưng rưng nước mắt như muốn khóc. Cô bị oan, nhưng tại sao bà ta không biết xin lỗi cô chứ, chỉ một lời nói xin lỗi cũng không thế thốt ra được nữa à?
-Chưa xong đâu bà già. Mau xin lỗi đi chứ!- Gray lạnh lùng nói.
-Bà già?- Bà ta giận dữ. Cậu nói cái...
-Bà là người có lỗi.- Gray lạnh lùng nói. Xin lỗi mau!
-Thật là...Xin lỗi nhé!- Bà bán hàng nhăn mặt miễn cưỡng.
-Thôi.- Juvia ngại ngùng. Vậy là được rồi...
-Ơ...- Juvia khẽ nói khi thấy Gray xoay người bước đi. Gray- kun! Chờ tớ một chút!
-Chuyện gì thế?
-C-cảm ơn cậu nhiều nhé. Cảm ơn cậu vì đã nói hộ tớ.
-Không có gì! Chẳng qua là vì bà ta có lỗi trước thôi...
-Ừm...- Juvia sờ vào túi lấy ra một viên kẹo rồi bỏ vào miệng. Ngon thật!- Juvia khẽ nói.
-Cậu vẫn thích ăn kẹo này à?
-Ừm...- Juvia gật đầu. Tớ đã nói với cậu rồi mà. Mỗi khi có chuyện không vui, tớ sẽ ăn nó để quên đi những chuyện không đáng nhớ đó.
-...
-Thế Gray- kun có muốn ăn không?- Juvia chìa một viên kẹo ra.
-Cảm ơn cậu.- Gray vừa nói vừa lấy viên kẹo từ tay Juvia.
-Không có gì đâu.- Juvia mỉm cười rồi bước đi trước. Gray- kun à! Chuyện hồi nãy tuy tớ đã rất giận bà ta, nhưng sau đó tớ đã nhẹ nhõm hẳn khi cậu tức giận hộ tớ...
-Chẳng qua là vì bà ta là người có lỗi...
-Tớ biết mà.- Juvia lại nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cậu biết không? Bây giờ tớ không còn cảm thấy buồn nữa. Không phải là nhờ những viên kẹo này đâu...
Mà là nhờ cậu đấy!
-...
Bỗng nhiên, một cơn gió khẽ thổi qua...
Hoa anh đào đang chậm rãi rơi xuống...
Từng nhịp một. Đều đặn, đều đặn...
Gray đứng im người lại, đưa đôi mắt ảm đạm của mình dõi theo bóng dáng đang xa dần của Juvia...
Mái tóc xanh ấy, bóng dáng ấy cứ nhỏ lại dần rồi nhanh chóng mất hút...
*****
Chiều hôm ấy...
Gray lại vô tình gặp Rise...
Thật là...Sao cứ gặp con nhỏ nhảm nhí này hoài thế? Hôm qua đã dành cả buổi theo dõi nó rồi mà...
Ôi dào! Đúng là ông trời cứ muốn cậu phải vòng vo đi gặp toàn bọn gì đâu không...
Cô bạn Rise với khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc màu nâu đào, vui vẻ nhìn Gray rồi cười:
-Chào buổi chiều, Gray- kun!
-...- Gray im lặng gật đầu rồi đi lướt ngang Rise mà không nói lấy một lời nào.
-Ơ?...- Rise ngạc nhiên. Cậu lạnh nhạt thật đấy nhỉ?
-...Ừm- Gray lạnh lùng trả lời.
Bất chợt, ánh nắng chiều hoàng hôn khẽ chiếu xuống qua những tấm kính dày trên bức tường. Nó hắt luồng ánh sáng mỏng manh ấy vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Rise...
Vào khoảng cách giữa cô và Gray...
Rise bỗng đứng khựng lại nhìn cậu...
Cậu ta- con người lạnh lùng ấy bỗng mỉm cười kiêu ngạo. Theo cái cách mà một kẻ vừa mới chiến thắng sau khi đã trải qua bao nhiêu khó khăn ấy. Nụ cười ngạo mạn của Gray khiến cho Rise khẽ giật mình, để rồi cô chỉ biết hoảng hốt thốt ra ba chữ:
-Không thể nào...
*****
(*)Nelson Dellis: Người có trí nhớ siêu phàm nhất trên thế giới.Từng 3 lần giành chức vô địch các cuộc thi ghi nhớ toàn nước Mỹ trong các năm 2011, 2012 và 2014. Nelson Dellis có thể đọc thuộc lòng nhiều bài thơ sau khi xem lướt qua chúng chỉ một lần duy nhất, nhắc lại chuẩn xác một dãy gồm 1.500 chữ số và ghi nhớ 193 cái tên trong 15 phút.

10/2/2016, 5:14 pm

#15

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female

[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 68747470733a2f2f7062732e7477696d672e636f6d2f70726f66696c655f696d616765732f3435373434363537323730343239363936302f5071694672394a622e6a706567?s=fit&h=360&w=720&q=80
Chương 6: Kẻ đồng cảnh ngộ.

Ánh nắng chiều nhè nhẹ chiếu xuống cả thành phố Kyoto cổ kính mang theo một chút hương vị gì đó khá trong lành và sảng khoái. Hôm nay, tiết khí đã dịu dàng hơn hẳn, làm cho vạn vật khắp nơi càng thêm tưng bừng và mới mẻ hơn trong cái không khí giữa xuân.
-Fullbuster!...- Tiếng của ai đó hoảng sợ.
-Là cậu có phải không? Tên hung thủ ấy? Tôi đã biết hết rồi.
-Cậu nói nhảm gì vậy? Hung thủ nào cơ chứ?...
-Nói dối ghê nhỉ?- Gray phì cười. Khỏi giấu tôi nữa, cậu là cái tên đã đánh cắp đôi giày đó có phải không?
-Sao...cậu?...Tớ...không biết gì hết...
-Hừm...- Gray giả vờ nhăn mặt. Tôi cũng đã biết luôn chuyện đấy rồi.Thật vất vả cho cậu.- Gray thở dài.
-Fullbuster!...
-Tôi sẽ không nói cho cả lớp biết cậu là hung thủ.- Gray lạnh lùng xoay người bước đi. Tôi muốn cậu tự thú nhận...
-Tại...sao chứ?...Tại sao cậu không nói luôn đi!- Tên đó khẽ khóc. Nếu cậu đã biết thì...
-Đồ ngốc!- Gray lạnh lùng.
Gió khẽ thổi qua...
Gray giơ đôi mắt buồn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói lẩm bẩm gì đó đủ khiến cái tên còn lại nghe được...
-Fullbuster! Cậu... nói thật chứ?...- Tên đó hỏi bằng chất giọng nghẹn lại.
-Đó là những gì tôi có thể cho cậu biết...- Gray đóng cánh cửa lớp lại.
Từ bao giờ Shintaro đã đứng ở ngoài đấy...
*****
Hôm nay, tôi lại thức dậy sớm hơn mọi ngày. Không hiểu là vì do hôm qua tôi nốc quá nhiều cốc Venti* hay sao mà bây giờ đầu óc tôi trông khá choáng váng và mệt.
Tôi thả hai đôi chân của mình xuống giường rồi uể oải bước gần tới cánh cửa. Nền đất lạnh phả lên lòng bàn chân khiến tôi đi những bước chân co rúm lại. Tôi kéo chiếc áo khoác màu trắng nằm trên bàn rồi mặc vào, bước nhanh ra khỏi phòng và bắt đầu một ngày mới...
*****
Tiết hai của buổi sáng cuối cùng cũng hết...
Giờ giải lao đến với tôi như một niềm vui mà bất kì học sinh nào cũng thích cả.
Tôi chậm rãi bước lên sân thượng của trường học để ngắm cảnh quan nơi đây. Sân thượng là nơi mà tôi thích nhất trong trường. Ở đây rất lộng gió, rất mát mẻ và cảnh quan thì đẹp hết chỗ chê. Đứng ở sân thượng là có thể ngắm rõ hết tất cả mọi thứ...
Tôi mở bài hát mà tôi vẫn hằng yêu thích lên nghe. Tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc Smartphone khiến cho không gian bỗng trở nên im lặng...
Trên ban công của sân trường, hôm nay, tôi lại thấy Juvia...
Cô bạn đang ngồi im lặng đọc sách ở hàng ghế gỗ ngay sát khu sân sau trường.
Juvia vẫn vậy- vẫn với cặp mắt kính đen và cùng một quyển sách dày cộm...
Tôi đã nói rồi mà: Ở sân thượng tôi có thể ngắm hết tất cả mọi thứ...
Không phải là gì đâu nhưng tôi hay gọi Juvia bằng cái tên vui vẻ là " Cô gái mọt sách "...
Gió khẽ thổi qua, nó hất tung mái tóc màu vàng nâu của tôi lên. Tôi kéo tay vén tóc lại, khẽ nhắm mắt rồi như bạn vẫn hay biết đấy? Tôi lại bắt đầu cảm nhận hơi thở của mùa xuân đang về...
Đôi lúc tôi lại cảm thấy Juvia cũng giống như tôi...
Mà chắc là không đâu nhỉ? Juvia thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại của tôi nữa mà...
Tôi mỉm cười nhìn Juvia...Theo cái cách mà người ta hay gọi là " Tự kỉ " ấy...
Thật vui vì trên đời này cũng có người giống tôi...
Juvia đối với tôi mà nói...Cậu ta không phải là con gái của kẻ sát nhân hay gì cả mà...
Đối với tôi, cậu ta là thiên thần...
Tôi bất chợt lại nhớ về những lời nói của Gray.
Juvia!...- Tôi khẽ gọi.
Gió lại bắt đầu thổi...
Từng cánh hoa anh đào lại chậm rãi rơi xuống...
*****
Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay chỉ còn vài phút nữa là sẽ kết thúc...
Giọng giảng bài trầm ấm của Jun- sensei vẫn đều đặn vang lên cùng với bài thơ Haiku** nổi tiếng của Basho***...
" Ôi tiếng ve kêu
Thấm xuyên vào đá
Trong cõi quạnh hiu."
Tôi im lặng nghe Jun- sensei giảng bài. Quả thật, đã lâu lắm rồi, do đời sống hằng ngày quá bận rộn hay sao mà khi nghe những lời thơ êm dịu của Basho cất lên, tôi mới thấy cuộc đời này có nhiều thứ cần phải dừng lại để ngắm, cần phải dừng lại để chiêm ngưỡng xem...
Đôi khi con người ta quá bận rộn theo nhịp đời mà cho đến một lúc nào đó, khi vô tình nhìn thấy cảnh chim hót, cảnh hoa anh đào rơi thì họ mới nhận ra một điều rằng...
Bấy lâu nay họ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ...
Bà tôi đã từng nói thế đấy.
"Reng! Reng! Reng!..."
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên...
-Này Yori- chan!- Tiếng của Kazune gọi. Cậu tính để yên cho Juvia à?
-Biết làm sao được bây giờ? Gray- kun đã nói là cậu ta sẽ giúp tớ tìm ra hung thủ.
-Nhưng lỡ Gray chỉ nói cho vui thì sao?
-Chứ bây giờ tớ cũng không thể nói giáo viên được...
-Thôi để tớ với Nao xử con Juvia luôn cho nó nhanh. Cứ nhịn như vậy hoài, tớ ấm ức lắm...
-Thôi!- Yori lắc đầu. Cứ để nhỏ Miko lớp 2-C ăn hiếp nó là đủ rồi. Mất công cậu lại bị lôi lên phòng giám thị nữa...
-Cậu lo làm gì? Chỉ là thư giãn với Juvia chút xíu thôi mà. Mà nói mới nhớ, Miko- chan là bạn thân của tớ hồi cấp hai đấy.- Kazune giở giọng tự hào. Nên cứ để tớ và cậu ấy chơi với Juvia một chút thôi.
-Thế cậu tính làm gì nó đây?
-Thì đại loại là cho nó ăn vài cái tát và mấy trò tẩy chay thôi hà.
-Ừm, cũng được. Thế thì tớ ủng hộ.- Yori đáp gọn lỏn. Trả thù nó hộ tớ đi. Nghe cậu nói là tớ yên tâm rồi...
-OK.- Kazune cười. Để tớ rủ Nao và Miko- chan.- Kazune sờ tay vào ba lô lấy ra một chiếc điện thoại. Cơ mà Mayumi- chan không nói gì hết vậy?- Kazune ngạc nhiên nhìn Mayumi. Tớ chơi đùa với bà chị của cậu một chút có được không?
-Tùy cậu thôi.- Mayumi đeo ba lô bước ra khỏi lớp. Cứ hành hạ chị ta theo cách mà cậu thích. Xong rồi thì đi ăn với tớ. Tớ đợi.
-Phải đấy!- Yori kéo lấy tay của Mayumi. Tụi tớ đợi cậu ngay khu Căntin trường, xong rồi thì xuống đó rồi tụi mình cùng đi ăn nha!
-Quả nhiên là bạn thân của tớ có khác.- Kazune cười.  
-Nhưng mà này Kazune- chan!- Mayumi ngoái đầu lại nói bằng một vẻ hết sức hậm hực. Tớ đã nói bao nhiêu lần với cậu rồi, Juvia không phải là chị của tớ...
" Ấy chết! Chọc giận nhỏ rồi! "- Kazune lẩm bẩm tự trách mình.
-Ờ thì...tớ lỡ lời.- Kazune ngập ngừng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mayumi. Cho tớ xin lỗi.
-Ừm...Thì không sao.- Mayumi nói bằng chất giọng khàn khàn. Thế tớ đi trước đây!
-Chào...nhé!- Kazune ấp úng.
-Chờ tớ với Mayumi- chan!- Yori đuổi theo Mayumi. Hẹn một lát nữa gặp lại, Kazune- chan!- Yori mỉm cười.
Lại là giọng nói ồn ào của nhỏ Kazune và Yori. Bạn biết đấy? Ngày nào tôi cũng nghe mấy câu chuyện tào lao của hai nhỏ này đến nhàm rồi. Mà cũng chả trách được, vì tôi ngồi gần hai nhỏ này mà...
Kể ra, tôi thấy Mayumi thật khác với hai nhỏ này. Mayumi không hẳn là ít nói nhưng lạnh nhạt đến mức đáng sợ. Nhiều lúc, tôi cũng vô tình nhìn thấy Mayumi cười- nhưng cười theo kiểu thỏa mãn ấy. Mà nhỏ cười thường là những khoảnh khắc Juvia bị nhỏ Miko lớp 2-C ăn hiếp.
Tuy tôi biết hai người bọn họ là chị em cùng cha khác mẹ nhưng có phải thế là quá tàn nhẫn không?...
Hôm nay thì tôi lại cảm thấy một cảm giác rất nhói ngay tim, có lẽ là vì chuyện Juvia sắp bị bắt nạt ư?...
Bình thường tôi có hay thế đâu...
Tôi lạ thật!
Tôi nhanh chóng soạn tập vở bỏ vào ba lô cho nhanh rồi nhanh chóng bước ra về. Thoáng đưa mắt sang nhìn Fullbuster, vẫn đôi mắt màu đen láy đó, cậu ta nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, tỏ vẻ không hài lòng...
Tôi giật thốt nhìn Fullbuster rồi cúi đầu chào. Biết làm sao được bây giờ? Tôi...tôi...
Fullbuster không nói gì rồi vác chiếc ba lô màu xám của mình trên vai, cậu ta bỏ ra về...
Tiếng cửa lớp bắt đầu đóng lại...
Từ xa, tôi lại nghe thấy tiếng bắt nạt của cả lớp. Chắc lại là về Juvia rồi.
Cả lớp- à không hay nói đúng hơn là nhỏ Kazune đang quát ôm xồm lên:
-Này! Này! Juvia! Nói sao nhỉ? Hôm nay tụi tớ có vài món nợ phải trả...
-Các cậu muốn gì thế?- Juvia run run ôm chặt lấy chiếc ba lô vào người.
-Muốn gì à? Thì mày biết mà.- Miko mỉm cười.
" Bốp "...
Miko tát một cái vào Juvia. Sao hả con khốn? Biết chưa?
-Cậu...- Juvia rưng rưng sờ tay vào má mình. Tớ đã làm gì sai...?
-Mày giả ngu à? Tao đã nói rồi mà: Mày là con gái của kẻ sát nhân...
-Sẵn đây....
" Bốp "...
Lần này, không phải là Miko tát mà là Kazune. Kazune giơ đôi mắt giễu cợt nhìn Juvia rồi cười to...
-Tớ tát cậu thay cho Yori- chan. Về cái chuyện đôi giày ấy. Xin lỗi nhé!- Kazune cười cợt.
-Tớ...xin lỗi.- Juvia ngập ngừng. Tớ...
-Tụi bây đâu rồi?- Miko quát lên.
-Vâng Miko- sama!- Nói rồi một toán học sinh cầm mấy chai nước lạnh xịt vào mặt Juvia. Giữa thời tiết lạnh như thế này thì trò đùa của bọn chúng quả thật là tàn nhẫn.
Juvia khẽ rên lên khi những tia nước bắn phun vào đôi má ửng hồng của cô. Nước khẽ chảy xuống làn da mịn màng của Juvia, nó thấm qua cổ áo rồi nhanh chóng làm ướt đẫm cả bộ Seifuku mà Juvia đang mặc trên người.
-Lạnh...- Juvia ngập ngừng nói. Làm ơn dừng...lại đi.
Juvia càng tỏ vẻ đau đớn, Miko càng khoái chí thêm. Kazune cười đùa nhìn Juvia...
-Cậu có chống cự hay van xin thì cũng chẳng ai ở đây để cứu cậu đâu. Gray- kun đi về rồi...
-Phải đấy!- Miko cười to. Fullbuster không có ở đây thì mày cũng chẳng thoát khỏi tay tao đâu.
-Ôi Juvia bé bỏng à! Mày bị như vậy vì mày là con gái của kẻ sát nhân. Có phải không?- Miko lại tiếp tục giễu cợt.
-Đừng mà.- Juvia la lên. Mẹ...của tôi không bao giờ giết người.
-Thế à? Con khốn này...Mau tiếp thêm nước cho nó đi! Nó khát lắm rồi!- Miko la lên.
-Dừng lại...đi.- Juvia cố gắng nói khi những tia nước đang ngập đầy trong miệng cô. Tớ...xin lỗi...
-Mày xin lỗi thì đôi giày đó cũng không trở về được đâu con khốn.- Kazune bực mình rồi bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô với Juvia. Giờ thì đây là cái giá mày phải nhận...
-Tôi...Tôi...
-Giờ thì...
Kazune giơ tay lên chuẩn bị tát Juvia. Và như mọi lần thôi, Juvia lại bắt đầu nhắm mắt, lại bắt đầu cam chịu...
Cô bạn ấy- thật là quá hiền lành và thật là quá tốt bụng so với cái cuộc đời cay nghiệt này.
Lúc nào cậu ấy cũng cam chịu và nhịn nhục như thế này mãi sao?...
-Này! Này! Mấy cậu làm gì đó?- Shintaro lên tiếng.
-À...Lớp trưởng đấy à?- Kazune ngưng tay của mình lại. Chỉ đang chơi đùa với Juvia bé bỏng một chút xíu thôi.- Kazune nháy mắt mỉm cười.
Shintaro nhìn vào thân thể đang run lên vì lạnh của Juvia. Bất giác cậu chợt nhìn về phía cánh cửa lớp...
-Giờ thì phiền lớp trưởng im lặng một chút nhé!- Kazune nháy mắt.
Nói rồi cô bắt đầu giơ tay của mình lên...
"Bốp"...
...
-Mày...- Miko quát lên. Con khốn này!
-Con này!...- Kazune giận dữ.
-Dừng lại đi!- Tôi la lên.
-Ai mượn mày vào đây ăn cái tát hộ con Juvia thế?
-Tôi...Tôi...- Tôi rưng rưng lấy tay sờ vào má mình. Quả thật Kazune tát rất đau, nó còn đau hơn cả Miko tát nữa.
Mà tôi cũng đã quá quen với việc này rồi...
Juvia ngạc nhiên nhìn tôi...
-Cậu...sao cậu làm vậy?- Juvia khẽ hỏi. Cậu...có sao không?
-Ưm...- Tôi lắc đầu nhìn Juvia. Tớ không sao...
Mà dù gì tớ và cậu vốn đã rất giống nhau rồi...
Nhiêu đây thì ăn nhằm gì chứ?...
Phải không?
" Kẻ đồng cảnh ngộ "...
Đó mới là biệt danh thật mà tôi hay gọi Juvia.
-Hôm nay con này nó gan thế?- Cả lớp ồn ào.
-Nay nó bị gì rồi? Dám chống lại cả Miko- chan nữa...
-Thật là...- Một tên trong lớp lắc đầu. Coi như số nó tiêu rồi...
-Ôi trời! Cảm động quá! Cảm động quá!- Kazune vỗ tay.
-Số mày tới đây là xong rồi con ạ!- Miko quát lên.
-Được thôi!- Tôi bình tĩnh nói. Đừng ăn hiếp Juvia nữa...Bởi vì tôi mới thật sự là hung thủ...
-Hể?- Cả lớp ồn ào.
-Thật sao?
-Phải! Tôi là hung thủ đánh cắp đôi giày ấy.- Tôi miễn cưỡng nói.
-Yuuna- chan!- Juvia khẽ gọi. Xin lỗi cậu...
-Không...- Tôi lắc đầu. Tớ đã biết hết rồi, cậu không có lỗi gì cả.
Tôi bất chợt lại nhớ về những lời nói của Gray...
Những lời nói ấy...nó tựa như một thứ gì đó kéo tôi về thế giới thực vậy...
Tôi đã quá sợ hãi, tôi đã quá đắm chìm trong những nỗi sợ do tôi tạo ra của bấy lâu nay...
Nhưng ngày hôm đó...
Tôi chợt nhận ra mình cần phải thay đổi...
Tôi không thể cứ như vậy mãi được...
Phải không?
Fullbuster!
-Ồ...ồ! Cảm động quá! Nhưng có thật mày là hung thủ không đây?- Miko nhăn mặt hỏi.
-Yuuna là hung thủ sao? Có thật không? Hay là nó giống Gray- kun, giả bộ nhận tội để bênh vực cho Juvia...- Cả lớp ồn ào.
-Không! Đừng nói như vậy nữa. Tôi mới là hung thủ. Chính tôi đã đánh cắp đôi giày vì vậy...
-Thế à?- Kazune ngắt lời tôi. Mà mày đã thừa nhận rồi thì tao đây cũng chẳng có lý do gì để tha cho mày nữa. Cả mày và con Juvia đều có lỗi như nhau hết.
-Phải đấy!- Cả lớp lại ồn ào. Một con là hung thủ còn một con không biết khóa cửa lớp.
Trong một góc của lớp học, Nao đang lụi cụi bấm điện thoại với một vẻ mặt vô cùng hí ha hí hửng. Khỏi nói thì cũng biết, chậc...chắc là đang tới giờ loan truyền tin tức của nó. Hèn gì mà cả trường này đều gọi nó là " Bà Tám ". Không đúng mới là chuyện lạ!
-Nao! Gọi cho Mayumi và Yori ngay. Bảo hai đứa nó lên lớp để chứng kiến cảnh này.- Kazune nói.
-Tụi bây đâu rồi!- Miko quát lên. Đem nó và con Juvia lên sân thượng.
-Trời ơi! Miko- chan và Kazune- chan nổi giận rồi kìa.
-Tao sẽ đòi lại món nợ này cho Yori- chan.- Kazune giận dữ.
-Ồn ào thế là đủ rồi đấy!- Shintaro la lên. Cậu dừng lại ngay cho tôi!
-Mày chỉ là thằng lớp trưởng thôi mà làm như mình ngon lắm à?- Miko liếc mắt nhìn Shintaro.
-Đây là chuyện nội bộ lớp tôi.- Shintaro nói. Không cần tới phiên cậu lên tiếng.
-Mày...- Miko hậm hực. Xong hai con nhỏ này là tao sẽ chuyển sang xử mày. Thằng ranh con!
-Tôi chịu cậu luôn đấy.- Shintaro lắc đầu tỏ vẻ không hề sợ hãi.
-Mày...Thằng nhãi ranh! Chỉ là cái chức lớp trưởng thôi!- Miko quát lên. Bộ mày nghĩ mày là ai hả?
-Chả ai cả!- Shintaro đáp lại gọn lỏn. Không việc gì mà tôi lại sợ một đứa con gái hung hăng như cậu.
-Cái thằng này!- Miko hậm hực.
-Chờ một chút!- Shintaro nói khi nhìn thấy Rise đang ôm ba lô rón rén đi ra khỏi cửa lớp. Đừng trốn tránh nữa, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu đây, Rise!
-Rise?- Cả lớp ngạc nhiên. Sao tự nhiên Rise- chan lại bị lôi vào trong vụ này nữa?
-Lớp trưởng! Có chuyện gì vậy?
Cô bạn có mái tóc màu nâu đào đứng đơ cả người lại khi nghe tiếng Shintaro gọi. Rồi bằng nụ cười giả tạo nở trên môi, nhỏ quay sang nhìn Shintaro với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn đôi chút sợ hãi.
-C-Chuyện gì thế lớp trưởng?- Rise nhỏ nhẹ. Tớ có việc gấp nên có thể xin về trước có được không?
-Tôi chỉ xin cậu năm phút thôi.
-Nhưng...
-Nếu việc đó không gấp lắm thì cậu náng lại năm phút cũng không được sao?- Shintaro hỏi. Hay là cậu sợ?- Shintaro áp đảo lấy tâm lý của Rise.
-Sợ?- Rise toát cả mồ hôi. Tớ sợ cái gì chứ? Mà việc gì tớ phải sợ?
-Vậy cậu có thể ở lại đây thêm năm phút giùm tôi có được không?- Shintaro nhấn mạnh từng chữ đến độ nghe thấy rõ sờn cả gai ốc.
-Tớ...tớ...- Rise ấp úng khi nhìn thấy ánh mắt của cả lớp hướng vào mình. Tớ sẽ...ở lại...
-Vậy thì được.- Shintaro nghiêm nghị.
-Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà có thêm Rise ở đây nữa vậy?
-Phải đó!- Cả lớp xôn xao. Chuyện gì vậy?...
-Phiền mấy cậu im lặng giùm!- Gray kéo cánh cửa ra rồi bước vào lớp. Thật là...- Cậu ta thở dài. Đến lúc cậu nên thú nhận tội của mình đi, Miko!
Cả lớp bỗng im lặng ngay sau khi nghe những lời mà Gray nói. Một lát sau, mọi người trong lớp đột nhiên hỗn loạn cả lên.
-Cái gì?- Cả lớp la lên. Gray- kun nói cái gì vậy?
-Miko- chan là hung thủ sao?
-Sao có thể?- Một đứa trong lớp ngạc nhiên. Miko- chan mà là hung thủ á?
-Vậy còn Yuuna? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nếu vậy thì tại sao vừa nãy Yuuna lại nhận mình là hung thủ?
-Cậu nói gì vậy Fullbuster?- Miko ấp úng. Thú nhận cái gì? Mình không biết gì hết...
-Miko- chan thay đổi hẳn 180 độ luôn rồi kìa.- Nao nói nhỏ. Chuyện gì thế này?
-Có chuyện gì đang xảy ra vậy?- Cả lớp xì xào.
-Rõ thế mà còn chối!- Gray bực mình. Miko! Hung thủ đánh cắp đôi giày đó mới thật sự chính là cậu...
*****
(*)Venti: Một loại cà phê của hãng hiệu Starbucks, có liều lượng caffein rất cao. Khoảng 415 mg caffeine vượt mức cho phép. Một li Venti Starbucks (20 ounces) có lượng caffein gấp hơn 5 lần lượng caffeine có trong 1 lon nước tăng lực Red Bull.
(**)Haiku: (俳句)  Là loại thơ ngắn độc đáo của Nhật Bản. Mỗi bài chỉ 17 âm tiết, chia thành ba phần, người Nhật viết liền một dòng nhưng khi dịch ra tiếng nước ngoài được ngắt thành ba câu. Vì chưa quen, người đọc lần đầu có thể hơi ngỡ ngàng, tuy nhiên, đọc kỹ và suy ngẫm, ta sẽ thấy thơ Haiku rất tinh tế.
(***)Basho: Tên đầy đủ là Matsuo Basho(松 尾 笆 焦 Tùng Vĩ Ba Tiêu, 1644-1694), thiền sư thi sĩ lỗi lạc của thời Edo(江戶) Nhật Bản. Basho là vị thi sĩ rất nổi tiếng trong lĩnh vực thể thơ Haiku. Có thể nói nhắc đến Basho là nhớ tới thơ Haiku cũng như nhắc tới thơ Haiku là nhớ tới Basho.

10/2/2016, 5:21 pm

#16

Maxine
Maxine
Quản gia nhiệt huyết
Quản gia nhiệt huyết

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1791
»¥ên ¥ên : 7679
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2855
»Ghi danh Ghi danh : 2015-08-17
»Giới tính Giới tính : Other / Decline to state
ở post 1 thêm mục "Archieve" (phòng hờ khi bị đạo ấy mờ) rồi dẫn link truyện bạn đã đăng ở nơi khác [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 4202482881 nhân tiện cho xin nick wattpad của cậu luôn :">
10/2/2016, 5:27 pm

#17

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
Yunko Kayawa wrote:
ở post 1 thêm mục "Archieve" (phòng hờ khi bị đạo ấy mờ) rồi dẫn link truyện bạn đã đăng ở nơi khác nhân tiện cho xin nick wattpad của cậu luôn :">
Sửa lại sao nhỉ? Tớ mù công nghệ quá! Cậu gõ tên truyện của tớ vào Wattpad là thấy nick của tớ thôi hà (Ngại nói ra).

10/2/2016, 5:29 pm

#18

Maxine
Maxine
Quản gia nhiệt huyết
Quản gia nhiệt huyết

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1791
»¥ên ¥ên : 7679
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2855
»Ghi danh Ghi danh : 2015-08-17
»Giới tính Giới tính : Other / Decline to state
về trang có cái post 1 của cậu ấy, nhấn vào cái nút sửa cuối bài đăng rồi sửa thôi [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 4202482881
đã follow rầu nha [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 4202482881
10/2/2016, 5:34 pm

#19

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
Yunko Kayawa wrote:
về trang có cái post 1 của cậu ấy, nhấn vào cái nút sửa cuối bài đăng rồi sửa thôi [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 4202482881
Không. Ý tớ là thêm chữ "Archieve" ở đâu ấy?

10/2/2016, 5:35 pm

#20

Maxine
Maxine
Quản gia nhiệt huyết
Quản gia nhiệt huyết

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1791
»¥ên ¥ên : 7679
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2855
»Ghi danh Ghi danh : 2015-08-17
»Giới tính Giới tính : Other / Decline to state
post giới thiệu ấy :">
10/2/2016, 5:38 pm

#21

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
Yunko Kayawa wrote:
post giới thiệu ấy :">
Cảm ơn cậu nha. Mà Lynn follow tớ rồi à? Lượt Follower của tớ thấp kinh...[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 1359236224

10/2/2016, 5:40 pm

#22

Maxine
Maxine
Quản gia nhiệt huyết
Quản gia nhiệt huyết

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1791
»¥ên ¥ên : 7679
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2855
»Ghi danh Ghi danh : 2015-08-17
»Giới tính Giới tính : Other / Decline to state
kệ cha lượt follow [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 4202482881 có truyện đọc là mừng rầu @( oóωò)@
12/2/2016, 10:09 am

#23

Hana-chan
Hana-chan
Quản gia tận tụy
Quản gia tận tụy

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Neko-chan
Huy hiệu dành cho những ai đạt trên 50 topic tại box Neko Cafe
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 3209
»¥ên ¥ên : 18452
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 34033
»Ghi danh Ghi danh : 2013-03-18
»Giới tính Giới tính : Female
fic hay nên suki ủng hộ bạn thớt [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 4202482881
14/2/2016, 8:16 pm

#24

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female

[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... - Page 2 68747470733a2f2f7062732e7477696d672e636f6d2f6d656469612f42785331576b5149634141784671312e6a7067?s=fit&h=360&w=720&q=80
Chương 7: Vén màn bí ẩn.

Cách đây hai ngày.

-Shintaro! Tớ nghĩ là tớ biết hung thủ đánh cắp đôi giày là ai rồi...

-Thật sao?- Shintaro ngạc nhiên. Là ai thế?

-Ừm...Chỉ mới là suy luận thôi nên tớ chưa chắc chắn lắm. Nhưng trước đó tớ cần cậu giúp một vài thứ.

-Được thôi!- Shintaro cười tươi. Cậu cứ nói.

-Ừm. Tớ hỏi cậu cái này: Trong trường mình, cậu có biết ai là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Kanon không?

-Fan hâm mộ Kanon à?- Shintaro suy nghĩ. Nhiều lắm, cậu nói thử xem.

-Hâm mộ mà theo cái kiểu mà cuồng đến mức lập dị ấy.

-Để xem nào...- Shintaro lưỡng lự. Chuyện này chắc phải hỏi nhỏ Nao rồi.

-Vậy à?- Gray đứng dậy đeo ba lô vào. Giúp tớ lo vụ này nhé! Cảm ơn trước.

-Ừ...

*****

Gray đang ngồi im lặng đọc sách để tận hưởng cái thú vui mà Juvia hay gọi là " Sở thích " của mình. Căn phòng của Câu lạc bộ Taekwondo giờ trở nên vắng hẳn, mọi người đã ra về hết rồi. Gray ngồi im trong phòng, với quyển sách mà Juvia cho cậu mượn, cậu đang chậm rãi đọc nó.

-Này Juvia!- Gray gọi trong lúc cả hai cùng nhau đi học về. Cậu có vẻ thích đọc sách nhỉ?

-Ừm.- Juvia gật đầu. Đó là sở thích từ bé của tớ rồi.

-Vậy à.- Gray tỏ vẻ không quan tâm đến.

-Mà...Gray- kun có sở thích gì không?- Juvia ngập ngừng hỏi.

-Không có!- Gray lạnh lùng bước đi trước. Mà không cần phải có...

-Vậy...- Juvia chạy lại bên Gray. Cô sờ tay vào ba lô của mình rồi lấy ra một quyển sách được bao bìa kính trông rất cẩn thận và tỉ mỉ.

-Cho cậu này!- Juvia mỉm cười nhìn Gray.

-Cho tớ làm gì?

-Thì...Gray- kun đọc thử đi, xem nó có hay không.

-Không cần đâu.- Gray phủi tay. Tớ ghét đọc sách lắm!

-Thế à?- Juvia bỗng xịu mặt của mình xuống. Thôi vậy cho tớ xin lỗi, tớ không biết...

-Tớ đọc mà.- Gray bỗng miễng cưỡng nhận lời. Nhưng cho tớ mượn thôi! Đừng cho tớ, rồi tớ cũng làm mất nó à.

-Vậy thì cho mượn!- Juvia lại mỉm cười. Mượn khi nào trả cũng được.

...

-Thứ này vậy mà xem cũng hay...- Gray vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào từng trang giấy.

" Cạch "- Tiếng cửa phòng mở ra.

-Gray- kun!- Shintaro gọi. Chuyện mà cậu nhờ tớ đã tìm ra rồi này...

-Vậy à?- Gray vừa nói vừa gấp quyển sách lại. Là ai thế?

-Là Muro Okisu- lớp 2-B. Một tên cuồng Kanon tới mức gần như là bệnh hoạn. Tớ cũng có biết chút ít về tên này. Hắn là một fan cuồng chính hiệu và sẵn sàng bỏ tiền ra mua tất cả mọi thứ, những gì mà có liên quan đến Kanon.

-Vậy là cả trường chỉ có một tên bệnh hoạn như hắn?

-Không đâu, trong trường này có nhiều fan của Kanon lắm. Nhưng vì theo yêu cầu của Gray- kun, tìm ra một tên cuồng đến mức bị lập dị thì chắc chỉ có tên Okisu này.

-Thế à? Phiền cậu kể cho tớ nghe thêm một chút về hắn.

-À, phải rồi! Cậu mới chuyển đến nên có lẽ chưa biết nhiều về hắn là đúng. Theo tớ, tên đó gần như là kẻ lập dị. Thường thường thì rất ít ai cuồng một cách bệnh hoạn như hắn. Có thể ví tên Okisu này là theo tuýp mấy đứa cuồng thần tượng đến mức sẵn sàng cắt tay chân vì họ. Đại khái theo loại đó đó!

-Thì ra là vậy. Gray vừa nói vừa vác chiếc ba lô lên vai. Cảm ơn cậu nhé!

-Mà cậu đã phát hiện ra manh mối gì rồi à?- Shintaro hỏi.

-Không! Tớ đã tìm ra hung thủ trước đó rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn thôi. Chính vì vậy tớ muốn xác định lại một số thứ nữa...

-Vậy...

-Thì bây giờ tớ sẽ đi gặp tên Muro Okisu đó.

-Thật sao?- Shintaro ngạc nhiên. Thế cho tớ đi cùng với.- Shintaro năn nỉ.

-Tùy cậu.- Gray xoay người bước đi trước.

*****

Muro cất tấm poster của Kanon mới mua hôm thứ tư tuần rồi bỏ vào trong ba lô. Đóng dây kéo từ chiếc ba lô treo lủng lẳng mấy cái móc khóa in hình Kanon lại, hắn ung dung bước ra về.

Hoàng hôn ở trường đã bắt đầu buông xuống, tiếng bước chân bồm bộp của Muro vang lên trên sàn nhà bằng gạch cùng với tiếng lua khua của mấy cái móc khóa bằng sắt chạm vào nhau.

-Alô! Tao nghe...À, ừ. 7 giờ tối nay Fanclub Kanon họp mặt hả?- Muro đang đắm chìm vào cuộc nói chuyện giữa hắn và chiếc Smartphone có case in hình Kanon.

-Rồi rồi, tao tới...Nghĩ sao vậy? Tao phải tới chứ...OK! 6 giờ 30 gặp mày.

Muro tắt màn hình của chiếc Smartphone lại. Sau đó, hắn vội vã nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Đã 6 giờ rồi...

Phải mau chóng khẩn trương lên!- Hắn nghĩ thầm.

-Này!- Có ai đó kéo cổ áo của hắn lại. Xin lỗi nhưng...

-Làm gì đó?- Hắn đẩy tay của Shintaro qua một bên. Thấy người ta đang bận không hả?

-Bình tĩnh. Tôi có chuyện muốn...

-Phiền quá!- Muro phát cáu. Tao không có thời gian nói chuyện với mày.- Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.

-Này! Này!- Shintaro gọi. Này cậu!

-Thằng điên nào vậy? Đang lúc gấp mà gặp nó...- Muro bực mình.

-Cậu bạn!- Gray vừa gọi vừa níu tay áo của hắn lại. Phiền cậu một chút...

-Gì nữa đây?- Muro quát lên. Mày là thằng nào? Tao đang bận mà...

-Xin lỗi nhưng...

-Cút ra nhanh lên!- Hắn quát.

-Xin lỗi cậu nhưng có thể cho tôi...

-Cút ra thằng này!- Hắn quát mỗi lúc một to hơn. Đồ khốn!- Muro chửi thầm.

-Tôi bực mình rồi nhé!- Gray lạnh lùng. Bây giờ cậu muốn sao?- Gray choàng con dao nhíp qua cổ của Muro.

-Hợp tác nhanh thì xong nhanh. Còn cậu mà cứ cái kiểu này là đừng trách tôi à.- Tiếng Gray nhỏ nhẹ nhưng đủ lạnh đến sống lưng.

-Hừm! Tao cóc sợ.- Hắn mỉa mai. Mày đời nào mà dám giết tao...

-Thế à?- Gray phì cười. Vậy để tôi nói cho cậu biết nhé! Tôi là cháu nội của gia tộc Fullbuster- mà cậu thì biết Fullbuster là gì rồi đấy. Giết hay làm bị thương một mạng người nhỏ bé như cậu thì tôi cũng chẳng bị bỏ tù đâu.

-Gray- kun này!- Shintaro ngăn lại. Bình tĩnh nào...

-Cậu nói cậu tên là Fullbuster à?- Muro run run. Bình tĩnh nào! Cậu muốn gì?

-Vậy có được hơn không. Cậu có biết cái thứ mà gọi là đôi giày có chữ kí của Kanon không?

-Cái đó là cái giống gì thế?- Hắn ung dung hỏi.

-Là đôi giày có chữ kí của Kanon ấy. Đôi giày của nhỏ Yori lớp tớ ấy.- Shintaro nói.

-Tôi...- Hắn ấp úng. Tôi không biết gì cả...Đôi giày gì? Đôi giày nào?

-Hể?- Gray nhăn mặt. Ngộ nhỉ? Fan " cứng " của Kanon mà không biết thì chuyện này lạ ghê! Có thật là cậu không biết không đấy?

-Tôi thật sự không biết gì hết mà.

" Mày mà nói ai nghe là tao bán cho mày đôi giày này thì số mày xem như tiêu..."

Muro nhớ lại những lời nói đáng sợ ấy. Hắn thở dài...

-Vậy à?- Gray cười khinh rồi vung con dao nhíp lên chìa vào mạch máu ở ngay gân cổ của hắn. Thế bây giờ...?

-Tôi...biết.- Muro run run nhìn vào lưỡi dao sắc bén đang kề ngay cổ mình. Tôi biết cho nên hãy dừng lại đi.

-Tốt!- Gray nói. Vậy cũng không có gì nhiều, tôi muốn cậu hãy nói cho tôi cậu mua nó ở đâu?

" Mày mà nói ai nghe là tao bán cho mày đôi giày này thì số mày xem như tiêu..."

Muro hoảng sợ nhớ lại...

-Tôi...mua nó ở trên mạng.- Hắn run run.

-Trang web?

-Tôi...quên rồi.- Hắn nhìn sang chỗ khác.

-Múa rìu qua mắt thợ à?- Gray lạnh lùng nhìn. Đồng tử nở, mạch máu ngay cổ đập liên hồi, cậu đang nói dối.

-Tôi...nói thật. Tôi...nói...thật.

-Thế thì...- Gray lại bắt đầu cái trò hù dọa của mình- vung con dao nhíp lên và chìa vào cổ của Muro. Tôi cho cậu cơ hội thứ hai.

-Tôi...- Muro chảy mồ hồi y như rằng mới tắm. Hắn run run một hồi rồi lẩm bẩm nói:

-Miko! Là Miko lớp 2-C bán cho tôi. Miko bảo rằng là cậu ta mua lại được từ Yori lớp 2-A nhưng bây giờ cảm thấy nó chẳng có gì hay ho nên đã bán cho tôi. Cậu ta còn hăm dọa nếu tôi kể chuyện này cho ai nghe thì tôi sẽ bị lĩnh án tử hình từ cậu ta.- Muro hoảng sợ la lên.

-Thế Miko bán cho cậu bao nhiêu tiền nhỉ?

-15 ngàn yên...15 ngàn yên...- Hắn run run.

-Trời ơi đắt quá!- Shintaro nói. Cậu có thể bỏ một số tiền lớn như vậy để mua sao?

-Thần tượng mà...Tôi còn sẵn sàng chết vì cô ấy. Kanon- chan là tất cả của đời tôi...

-Ngốc!- Gray gõ vào đầu của Muro. Rõ ngốc!

-Cậu thì biết cái gì chứ!- Hắn vừa quát vừa lấy tay sờ vào đầu.

-Thôi thì tôi không biết thật.- Gray điềm tĩnh nói rồi rút con dao lại bỏ vào trong túi. Shintaro!- Gray gọi rồi quay bước đi.

-Đồ bệnh hoạn!- Gray lẩm bẩm.

-Ừm. Cảm ơn nha Okisu- kun.- Shintaro mỉm cười rồi chìa bao khăn giấy ra đưa cho hắn. Vất vả cho cậu rồi.

-...Phù!- Muro thở dốc. Mình suýt chết! Tạ ơn Chúa!- Hắn thì thầm.

Nhưng mà hai tên đó cần biết cái chuyện này để làm gì nhỉ?...

*****

Hiện tại...

-Trước hết tôi muốn nói rằng Rise mới là người thứ hai ra khỏi lớp mà không biết khóa cửa. Sau đó, vì sợ cả lớp sẽ biết được tội của mình là gián tiếp tiếp tay cho hung thủ, cậu ấy đã vu oan cho Juvia.

-Cái gì? Chuyện này rốt cuộc là sao?- Cả lớp xì xầm cả lên.

"Em...đã vu oan cho một nhỏ bạn. Lúc đó lớp còn hai người, nó là người đầu tiên đi ra khỏi lớp...Thế là cả lớp tin em và đổ tội cho nó biết rằng nó không có chìa khóa mà vẫn ráng đi ra cho bằng được..."

Shintaro mở lại cuộc nói chuyện của Rise và Takamiwa hôm rồi cho cả lớp nghe.

-Chuyện là vậy đấy. Có phải không Rise? Cậu là người hiểu rõ hơn ai hết mà.

-Không đúng!- Rise quát lên. Tớ bị oan, đừng tin cậu ấy, toàn là dối trá.

-Nhưng rõ ràng đây là giọng của cậu mà.- Nao nói.

-Tớ...tớ...

-Lại cái màn oan ức cũ rích của cậu.- Gray lắc đầu. Nghe đến phát chán!

-Thế là rõ rồi nhé. Khỏi chối cãi nữa, cậu mau nhận tội của mình đi!- Shintaro nói.

-Tớ...tớ...- Rise lại ngập ngừng khi thấy ánh mắt của cả lớp đều hướng vào mình. Ừ đấy! Đúng đấy! Là tớ đã vu oan cho Juvia ấy. Thì sao nào? Cũng chỉ vì tôi sợ bị mấy người tẩy chay thôi...- Nói rồi Rise bật khóc rồi chạy ra khỏi lớp.

-Là tại mấy người hết. Tôi ghét mấy người...Hic...hic...

-Nó bị cái gì vậy?

-Tự nhiên đổ tội của nó lên trên đầu của tụi mình hà?

-Vậy là xong!- Gray thở dài. Giờ thì chỉ còn mỗi cậu thôi Miko.

-Fullbuster! Cậu nói cái gì thế?

-Phải đấy! Miko- chan là hung thủ sao?

-Gray- kun chắc lại nói bừa nữa rồi.- Một tên trong lớp lắc đầu. Làm gì mà có chuyện...

-Đó là sự thật!- Shintaro ngắt lời của tên kia. Mà thôi dù gì thì trước sau mấy cậu cũng sẽ hiểu rõ chân tướng sự việc này. Không cần tớ phải nói nhưng cậu là người hiểu rõ câu chuyện hơn ai hết mà phải không Yuuna?- Shintaro hướng đôi mắt về phía Yuuna.

-Tớ...Tớ...- Yuuna ấp úng.

-Này Gray- kun!- Nao gọi. Chẳng phải Yuuna nó đã tự nhận mình là hung thủ rồi sao? Vậy thì làm sao mà Miko- chan...

-Toàn bịa đặt.- Shintaro nói. Các cậu chẳng biết gì hết cả.

-Thế cậu có lý do gì để chứng minh tớ là hung thủ không hả Fullbuster?- Miko cười kiêu ngạo. Sao nào?

-Đương nhiên là tôi có.- Gray điềm tĩnh nhìn Miko. Có rất nhiều nữa là đằng khác.

-Cái...gì?- Miko hoảng hốt. Không thể nào...

-Nếu cậu muốn có lý do để chứng minh, vậy thì được thôi.- Gray cười mỉm rồi kéo một chiếc ghế kế bên chiếc bàn học ra ngồi. Tôi đây sẽ nói cho cậu biết...

" Cạch "...- Tiếng cửa lớp bắt đầu mở ra...

Theo sau cánh cửa ấy là khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên của Yori và Mayumi.

-Yori- chan! Mayumi- chan!- Kazune gọi.

-Được!- Miko cười vang. Lớp mấy người đã đông đủ như thế này rồi thì cậu cứ nói đi! Tớ thách cậu đấy Fullbuster!- Miko giả bộ cười.

-Vẫn cứng đầu nhỉ?- Gray thì thầm. Thế thì...

*****

Một ngày trước đây...

-Gray- kun này! Vậy là chúng ta đã biết Miko là người bán đôi giày ấy cho Muro rồi. Thế bây giờ...- Shintaro lại giở giọng van nài.

-Cậu muốn tớ kể cho cậu nghe hết tất cả mọi chuyện à?

-Ừm.- Shitaro gật đầu.

-Được thôi. Nếu cậu đã muốn như vậy.

-Woa...Gray- kun có khác!- Shintaro mừng rỡ.

-Như tớ đã nói: Hung thủ là Kine hoặc Yuuna. Nhưng khi cậu hỏi tớ tại sao tên đồng bọn thứ hai lại không vào một mình đánh cắp cho nhanh mà phải nhờ một người lớp mình? Tớ đã trả lời ngay là hắn không biết Yori ngồi đâu và cũng không biết chỗ Yori giấu đôi giày. Cậu biết không? Ngay lúc đó tớ đã nghi ngờ ngay là Yuuna.

-Vì sao chứ?

-Theo cậu trong lớp, giữa Kine và Yuuna, ai ngồi gần Yori hơn?

-Để tớ xem nào.- Shintaro suy nghĩ. Kine ngồi bàn bốn dãy một, trong khi đó Yuuna ngồi bàn năm dãy ba. Khoan đã...Yori lại ngồi trước Yuuna. Chẳng lẽ...?

-Ừm. Vì Yuuna ngồi gần Yori nên cậu ta có thể biết chính xác chỗ mà Yori giấu đôi giày. Kine thì ngồi rất xa Yori, vả lại nhìn cậu ta cũng chẳng có hứng thú gì với Kanon nên tớ đã sớm loại bỏ cậu ta ra.

-Vậy là cậu đã sớm kết luận rằng Yuuna là hung thủ?

-Ừm. Lúc đầu thì là vậy nhưng khi nghe cậu nói Yuuna là người rất hiền lành và hay bị bắt nạt nên tớ nghĩ một người như cậu ta khó mà có thể làm chuyện xấu được. Rồi tớ bắt đầu nghĩ về tên đồng bọn thứ hai, có lẽ nào hắn ép buộc cậu ta đánh cắp đôi giày rồi đưa cho hắn. Tức là Yuuna không muốn đánh cắp đôi giày mà lại bị ép buộc. Giả thuyết này cũng không sai, có khoảng 70% là đúng.

-Vậy là cậu đã nghĩ ngay đến Miko?- Shintaro nói. Bởi vì Yuuna hay bị Miko ăn hiếp lắm. Trong trường này, ngoài Miko ra thì không ai thèm hứng thú bắt nạt đến Yuuna cả...

-Đúng!- Gray gật đầu. Đó là những gì tớ suy nghĩ. Nhưng một người hung hăng và bạo lực như Miko thì khó mà đam mê mấy thần tượng đang nổi tiếng giống Kanon được. Thế là tớ nghĩ sau khi đánh cắp đôi giày đó xong, cậu ta sẽ đem nó đi đâu? Nếu chỉ đem về và vứt nó ở nhà thì quả thật rất phí sao? Chẳng thà đem bán thì được cả bộn tiền. Mà bán cho ai đây? Một tên mà sẵn sàng bỏ tất cả tiền ra để mua những gì liên quan đến Kanon.

-Là Muro Okisu.- Shintaro nói.

-Chính xác.

-Vậy tớ sẽ tóm tắt lại vụ này một chút: Vì Yuuna có 90% khả năng là hung thủ đánh cắp đôi giày nhưng cậu ta thì khá hiền lành và dễ bị bắt nạt nên một người như vậy khó có thể làm hung thủ được. Có lẽ cậu ta đã bị bắt ép phải làm việc này bởi tên đồng bọn thứ hai, và người đó chắc hẳn là Miko. Hết 30 phút đầu của tiết ba, Miko xin phép giáo viên ra khỏi lớp. Vô tình đi ngang lớp mình, cậu ta thấy lớp trống và cửa không khóa, thế là Miko liền nhắn tin cho Yuuna và bảo Yuuna lên lớp ngay. Yuuna vì sợ ăn đòn nên đã vội vã chạy lên và bị Miko ép buộc là phải vào trong đánh cắp đôi giày. Sau khi đánh cắp xong, Miko liền đem nó bán cho Muro Okisu và dặn cậu ta là không được nói cho ai nghe về cuộc giao dịch buôn bán. Và thế là mọi chuyện đều được đổ lên đầu của Juvia.

-Ừm. Miko mới thật sự là hung thủ.- Gray đứng phắt dậy rồi vác ba lô lên vai.

-Nhưng tại sao Miko biết về sự tồn tại của đôi giày nhỉ?- Shintaro thắc mắc.

-Chuyện đó thì đơn giản thôi. Chỉ cần Yuuna hay một vài đứa đàn em của cậu ấy trong lớp mình kể. Có thể cậu ta sẽ hỏi rằng " Hôm nay lớp mày có gì mới không? ". Cậu biết mà, Miko có nhiều tai mắt lắm.

-Nhưng cậu định đi đâu thế?- Shintaro hỏi.

-Đi gặp Yuuna Mirase.- Gray đáp lại gọn lỏn.

-Để làm gì?

-Thì...

-Gray- kun!- Tiếng của ai đó vang lên. Tớ muốn nhờ cậu một chuyện.

-Juvia!- Shintaro reo lên. Cậu...nãy giờ cậu nghe hết rồi à?

-Ừm. Xin lỗi, tớ chỉ vô tình nghe thôi.- Juvia cúi đầu. Tớ muốn...

-Cậu cứ nói.- Gray cắt ngang.

-Thế thì...- Juvia chạy lại bên Gray rồi thì thầm vào tai cậu ta một điều gì đó. Gray vẫn điềm đạm im lặng lắng nghe trước những âm thanh nhỏ nhẹ của Juvia.

-Phiền cậu.- Juvia cúi đầu trước mặt Gray.

-Rõ ngốc!- Gray lạnh lùng nói. Cậu rất ngốc!

-Tớ...Tớ...- Juvia bối rối nhìn sang chỗ khác.

-Nếu đó là điều cậu muốn thì thôi vậy...- Gray xoay người bước đi trước.

-Này! Này!- Shintaro gọi. Đợi tớ với Gray- kun!

-Gray- kun!- Juvia khẽ gọi khiến Gray dừng bước. Cảm ơn...cậu...

Gray không nói gì mà chỉ gật đầu bước đi, như muốn ra hiệu cho Juvia thấy rằng " Không cần phải như thế ".

Juvia dõi theo bóng Gray từ xa, bất giác cô lại mỉm cười nhìn cậu...

Gray!...

*****

Hiện tại...

-Sao nào?- Gray nói. Còn chối cãi gì nữa không?

-Tớ...- Miko ấp úng. Chưa đủ bằng chứng. Chỉ là ba cái trò suy luận tào lao thôi.- Miko cười khinh.

-Thế à? Shintaro!- Gray gọi.

-Ừm.- Shintaro gật đầu nhìn Gray. Nói rồi cậu lấy một chiếc Smartphone ra khỏi túi áo rồi mở màn hình lên...

Một âm thanh được phát ra rất rõ ràng từ chế độ ghi âm của điện thoại...

" Là ai bán cho cậu đôi giày ấy?

 Miko! Là Miko lớp 2-C bán cho tôi. Miko bảo rằng là cậu ta mua lại được từ Yori lớp 2-A nhưng bây giờ     cảm thấy nó chẳng có gì hay ho nên đã bán cho tôi. Cậu ta còn hăm dọa nếu tôi kể chuyện này cho ai   nghe thì tôi sẽ bị lĩnh án tử hình từ cậu ta. "

...

-Muro...- Miko thì thầm. Thằng khốn này...

-Sao nào? Muro Okisu thuộc lớp 2-B đã nói đến thế rồi. Cậu còn muốn chối cãi gì không?

-Ranh con! Ai mà chẳng biết là thằng đó lập dị chứ? Đừng tưởng mấy lời nói tào lao của thằng Muro này là đủ để chứng minh tớ có tội.

-Vẫn ngoan cố nhỉ?- Gray bực mình. Nhưng mà tôi đây bằng chứng vẫn còn nhiều lắm. Mirase!- Gray gọi. Giờ thì cậu biết mình cần phải làm gì rồi đấy!

Yuuna ngạc nhiên nhìn Gray. Nhưng rồi như chợt hiểu ra một điều gì đó, cô liền gật đầu rồi sờ tay vào túi áo mình để lấy ra một chiếc điện thoại. Yuuna khởi động màn hình lên...

-Cậu không chối được nữa rồi Miko ạ!- Yuuna nói. Bởi vì bằng chứng đang ở trong tay tôi đây này...

Một tin nhắn cũ trong mục hộp tin đến nhanh chóng được hiển thị lên...

" Thứ ba ngày 18 tháng tư...

Này! Mau chóng lên lớp của mày ngay. Tao có chuyện muốn nhờ mày. Lên nhanh để đánh cắp đôi giày của nhỏ Yori mà mày nói ngay cho tao.

Không lên là mày chuẩn bị tinh thần đi đấy !

Miko Karasu. "

-Mày...vẫn còn giữ tin nhắn ấy à?- Miko hốt hoảng. Không thể nào...

-Cậu không cần phải chối nữa.- Yuuna cười. Tôi là hung thủ đánh cắp đôi giày còn cậu là kẻ chủ mưu.

-Vậy là Miko- chan là kẻ chủ mưu thật à?- Cả lớp xôn xao.

-Trời ơi! Không thể tin được. Vậy là Yuuna chỉ bị ép làm thôi sao?

-Chuyện gì thế này? Không thể tin được mà.

-Tôi...Tôi...- Miko ấp úng.

-Là cậu thật sao Miko- chan?- Kazune hỏi.

-Tớ...Tớ...

-Sao cậu lại làm vậy?- Yori hỏi. Tại sao chứ?

-Bởi vì lúc đó tớ đang rất cần tiền. Thế đã hài lòng mấy người chưa?- Miko quát lên rồi bỏ chạy ra khỏi lớp trước sự ngạc nhiên của mọi người.Trong đó nét mặt đầy kinh ngạc của Kazune, Yori và Mayumi vẫn còn ngơ ngác trước mọi chuyện.

-Yuuna- chan!- Juvia khẽ gọi. Cảm ơn cậu...- Cô mỉm cười nhìn Yuuna.

-Không.- Yuuna lắc đầu. Tớ mới là người cảm ơn cậu. Gray- kun đã kể cho tớ nghe hết rồi.- Nói rồi Yuuna bỗng ôm chầm lấy Juvia rồi khóc.

-Tớ xin lỗi cậu...Hic...Hic...

-Không sao đâu...- Juvia xoa đầu Yuuna.

Gray- kun?...

Yuuna bỗng nhớ lại ngày hôm đó...

-Tại...sao chứ?...Tại sao cậu không nói luôn đi!- Yuuna khẽ khóc. Nếu cậu đã biết thì...

-Đồ ngốc!- Gray lạnh lùng. Cậu chẳng biết gì hết. Bởi vì Juvia đã xin tôi đừng làm vậy.

-Juvia?...- Yuuna ngạc nhiên.

-Ừm. Juvia bảo rằng chỉ cần cậu ta chịu những lời lẽ cay nghiệt của cả lớp là đủ rồi. Juvia cũng nói rằng cậu còn vất vả hơn cả cậu ấy- bị Miko bắt nạt thật sự rất đau, đau hơn cả cả những lời nói đó nữa. So với những gì Juvia chịu, cậu còn chịu nhiều hơn. Nếu bây giờ mà cậu còn chịu thêm những lời nói cay nghiệt từ cả lớp nữa thì Juvia e rằng cậu khó mà sống nổi...

Yuuna khẽ nhắm mắt lại, và cô lại bắt đầu cảm thấy có một chút gì đó đang lôi kéo cô về hiện tại...

Thì ra bấy lâu nay vẫn có một người luôn quan tâm và yêu quý cô...

Thế mà cô cứ ngỡ rằng cả thế giới này- cái thứ gọi là " Tình bạn " ấy đã biến mất từ lâu rồi chứ...

Chỉ vì cô đã quá sợ hãi mà cô không bao giờ dám thú nhận mình là hung thủ, không bao giờ hé môi ra nói được một câu là Miko là kẻ chủ mưu. Cô chỉ biết cắn môi im lặng mà nhìn Juvia hằng ngày phải chịu đựng ánh mắt khinh rẻ của cả lớp...

Cô là ác quỷ mà. Nhưng tại sao Juvia- một thiên thần như vậy lại đi giúp cô?

Có lẽ chăng Chúa quá thiên vị cho một đứa con đầy tội lỗi như cô? Hay chỉ đơn giản là cô quá may mắn?

Tại sao?...

Sau ngày hôm đó, cô đã không ngừng quan sát Juvia từ xa...

Cảm ơn cậu! " Kẻ đồng cảnh ngộ "...

*****

Hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống cả thành phố Kyoto. Cơn gió lạnh cuối xuân khẽ thổi, lại làm lung lay vài cánh hoa anh đào nở hai bên đường. Nắng vàng chiếu xuống, hắt cái thứ ánh sáng mỏng manh ấy xuống Kyoto, rồi bất chợt làm lấp lánh cả một thành phố thiên liêng cổ kính. Trên trời, từng đám mây lại bồng bềnh trôi lơ lững...

-Gray- kun này!- Juvia khẽ gọi. Chuyện đó...tớ cảm ơn cậu nhé!- Cô cúi đầu mình xuống.

-Không cần phải như vậy.- Gray nói.

-Nhưng dù sao thì cũng thật vất vả cho cậu.- Juvia nói. Nhờ cậu mà tớ...

-Achoo...!- Tiếng hắt hơi của Juvia vang lên. Trời đã bắt đầu lạnh, nó rít từng cơn gió buốt thổi qua bộ Seifuku ẩm nước mà Juvia đang mặc khiến da thịt cô bỗng co rúm lại và tê liệt dần.

-Lạnh quá...- Juvia run run. Phải nhanh chóng về nhà mới được.

-Này!- Gray vừa gọi vừa sờ tay vào ba lô để lôi ra một chiếc áo khoác màu xanh đen rồi đưa cho Juvia. Cậu cầm đi! Không khéo bị cảm nữa.

-Cảm ơn cậu!- Juvia vừa nói vừa mặc chiếc áo vào người. Mai tớ sẽ trả...- Cô mỉm cười nhìn Gray.

-Khỏi đi! Cho cậu luôn đấy!

-Cho...Nhưng đây là áo của cậu mà...

-Thế thì cho mượn.- Gray xoay người bước đi trước. Mượn khi nào trả cũng được...

#25

Sponsored content

Go to page : Previous  1, 2

Liên kết Facebook
Lưu ý: Hãy bình luận lịch sự để ủng hộ tác giả nhé.