_ “Haha, anh là đồ ngốc, chỉ có đồ ngốc mới không ăn cà rốt”. Hạnh –người yêu tôi- vừa nói vừa véo má tôi và thì thầm: “Sau này anh sẽ cưới em chứ?”
_ Dĩ nhiên là có chứ. tôi mỉm cười, ôm cô ấy vào lòng và hôn lên má. Hạnh phúc này chắc chẳng thể nào quên.
Nhưng một hôm cô ấy nói cô ấy có thai. Vẻ mặt hớn hở, vui mừng của Hạnh khiến tôi chẳng thể nào nói ra những suy nghĩ giấu kín lúc đó. Sẽ thế nào? Hai đứa còn quá trẻ, chỉ ngoài 20. Tôi mới chỉ vừa có việc làm. Rồi còn những bữa tiệc? Những cuộc nhậu mỗi tối? Thay vào đó sẽ là thay tã, dỗ con và trăm thứ bù đầu khác nữa? Vì vậy nên tôi chỉ cười, bảo cô ấy nghỉ ngơi sớm kẻo ảnh hưởng đến cái thai, sau đó ra về sớm hơn mọi ngày. Suốt cả chặng đường về, điện thoại tôi rung liên tục. Tôi biết đó sẽ là những tin nhắn dài kể lể về việc cô ấy đã hạnh phúc ra sao, mong chờ 1 đám cưới như thế nào.
Tôi lẳng lặng tắt máy.
Hôm sau đến cơ quan, tôi nghe được rằng công ty sắp chuyển công tác một số người ra một thành phố khác làm việc. Tôi hăng hái xin đi. Tôi muốn biến mất không một dấu vết. “Cô ấy sẽ ổn thôi, cô ấy là người mạnh mẽ mà” – tôi tự nhủ như vậy. Thực sự là tôi quá khó để giải quyết chuyện này. Tôi có còn là học sinh đâu mà lấy lý do “chúng ta còn quá nhỏ” để trốn tránh, phải không?
-----hiện tại---
Tôi sắp cưới vợ. Duyên – vợ tôi – không hẳn là người tôi yêu nhất, nhưng đó là người phù hợp nhất. Cô ấy đến đúng thời điểm, đúng lúc tôi muốn dừng chân sau bao ngày ăn chơi quên bờ bến. Chúng ta ai chẳng phải tìm một bến đỗ, đúng không?
Hôm nay tôi nhận được điện thoại của Duyên. Cô ấy nói rằng được một người gửi tặng chiếc váy cưới màu đỏ rất đẹp. Cô ấy vui lắm. Tôi cũng rất vui, vui đến mức quên cả việc hỏi xem người tặng váy là ai. Sau này tôi mới biết đó là sai lầm lớn nhất trong cả cuộc đời mình.
Chiếc váy này chỉ có thể miêu tả bằng một từ: LỘNG LẪY. Khi Duyên xuất hiện trong lễ cưới, thậm chí tôi chỉ muốn nói là “chiếc váy này còn đẹp hơn cả em”, nhưng may mà tôi giữ suy nghĩ ấy trong đầu...
Sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như sau ngày cưới vài tháng, tôi chợt nhớ đến Hạnh. Xin mọi người đừng hiểu lầm, tôi không còn nuối tiếc gì Hạnh cả, chẳng qua là vợ tôi khiến tôi nhớ đến cô ấy mà thôi. Nhưng có chút gì đó sởn gai ốc trong chuyện này...
Ví dụ như khi Duyên đang làm bếp, chợt cô ấy hỏi tôi:
_ Sau này anh sẽ cưới em chứ?
Tôi lấy làm ngạc nhiên. Chúng tôi đã cưới nhau rồi mà.
Và vài tháng sau, chúng tôi có tin vui. Duyên mừng đến nỗi ôm vào cổ tôi và hôn chụt chụt lên má. Nhưng ngay sau đó, cô ấy ngồi thụp xuống giường, vuốt ve lên bụng và thì thầm: “Con yêu, hy vọng con không chết uổng như đứa thứ nhất”
Tôi bàng hoàng? Đứa thứ nhất???
Cô ấy chỉ tay vào mặt tôi: “Và tôi cũng hy vọng anh không bỏ đi như lần trước đâu, anh yêu ạ”
Tôi lắp bắp “Em... Em nói gì vậy?”
_ Ủa em có nói gì à? Cô ấy nghệt mặt ra rồi lảo đảo đi vào giường ngủ.
Một hôm tôi về nhà hơi muộn, nghe thấy tiếng cô ấy trong bếp “Anh ăn cơm đi, em làm cơm cà ri rồi đó, món mà anh thích nhất đấy”.
_ Ừ lát anh ăn. Anh hơi mệt. Mà anh bảo với em bao nhiêu lần rồi, anh có còn thích cơm cà ri nữa đâu.
Tôi lên phòng và ngủ luôn. Nhưng vừa mới chợp mắt thì điện thoại tôi rung inh ỏi. Tôi làu bàu nhấc máy. Tiếng vợ tôi lanh lảnh ở đầu dây bên kia:
_ Anh yêu, đừng đợi em. Em đi liên hoan với lũ bạn cũ, tối nay sẽ về muộn. Anh chịu khó ăn cơm bên ngoài nhé. Yêu anh!
Tôi ậm ừ cho qua, rồi cúp máy. Nhưng tôi nhận ra điều gì đó khiến tôi tỉnh cả rượu. Vội vàng bật dậy chạy xuống bếp. Cơm canh đã dọn ra, Đúng là cơm cà ri rồi! Và mấy lát cà rốt rắc bên trên. Chắc chắn không phải do Duyên làm. Duyên cực kì ghét cà rốt, tôi cũng vậy! Tôi nhanh chóng tìm cái điện thoại. Đúng rồi, điện thoại để trên phòng ngủ...
Bước vào phòng, một luồng khí lạnh xộc vào mũi. Ánh trăng hắt vào làm căn phòng càng ma mị, và tệ hơn là nó làm chiếc váy đỏ trở nên nổi bật! Chiếc váy đỏ ở cuối phòng.
Đó chưa phải điều tệ nhất.
Điều tệ nhất là chiếc váy đỏ vốn dĩ được cất ở phòng thay đồ của vợ tôi. Và mới cách đây 10 phút, nó vẫn còn không xuất hiện trong phòng của tôi cơ mà!
Tôi chờ vợ về và kể rõ mọi chuyện. Cô ấy nói tôi say rượu và tưởng tượng ra mọi thứ, và bắt tôi uống cả 3 cốc trà gừng cô ấy pha. Tôi nôn mất!
Cảm thấy vẫn còn nhiều uẩn khúc, nửa đêm, tôi đi tìm xem tên người tặng váy. Chắc danh sách quà tặng vẫn còn giữ ở đâu đó. À đây rồi. “Để xem nào” – tôi lướt nhanh.
“Chiếc váy cưới... Người tặng..
.
NGUYỄN HỒNG HẠNH”
Ngay hôm sau, tôi lấy cớ đi công tác đột xuất để quay trở lại Hải Phòng, nơi mà tôi và Hạnh yêu nhau. Nhà Hạnh, tôi vẫn nhớ rõ. Nhưng sao tôi cảm giác như nó thay đổi quá nhiều! Hoang tàn quá.
_ Anh tìm ai? Một người hàng xóm thấy tôi gọi cửa to quá bèn ló mặt ra.
_ XIn lỗi đây có phải nhà của Hạnh không ạ?
_ Đúng rồi. Nhưng anh tìm nó làm gì? Nó chết cũng được khoảng 5 năm rồi! Từ hồi nó chết, chẳng ai ở nổi căn nhà đó. Anh về đi!
“Cái đ... gì vậy???” Tôi thẫn thờ. Chết rồi sao?? Nhưng còn chiếc váy đó, là như thế nào? Chẳng nhẽ hồn ma của Hạnh vẫn đi theo tôi sao...Không thể ra về được. Tối nay tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ trèo vào nhà!
---12h đêm---
Ánh trăng thật đẹp, nhưng sao lạnh quá. Trăng trải xuống lưng tôi một màu của âm u và lạnh lẽo. “Vậy cũng tốt. Không có trăng thì chắc là mình mò mẫm trong vô vọng mất” Tôi lấy lại can đảm bằng câu nói thì thầm ở trong đầu.
Tôi bước trong một căn nhà đẹp nhưng không hề có dấu vết của sự sống. Tôi sẽ phải tìm được một bằng chứng để thấy Hạnh đã chết. Nếu không, chuyến đi này sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả!
Đúng rồi, tôi phải tới phòng của Hạnh!
Muốn tới đó, phải đi qua một hành lang dài hun hút. Phòng cô ấy ở dưới cùng. Nhưng thật kì lạ, trên bức tường của hành lang treo những bức ảnh rất lớn. Toàn là ảnh của tôi và cô ấy chụp chung.
Bức đầu tiên chụp khoảnh khắc chúng tôi mới yêu nhau. Thật hạnh phúc.
Bức thứ hai là lần đầu tiên tôi đi chơi xa với cô ấy. Hãy nhìn cô ấy mỉm cười. Bất giác tôi thấy vui trong lòng.
Bức thứ 3 là lần đầu tôi dẫn cô ấy về ra mắt gia đình. Quả thật từng có lúc tôi muốn cưới cô ấy. “Không, chỉ là do cô ấy không đến đúng lúc thôi” – tôi vội gạt đi.
Bức thứ 4, không có tôi. Cô ấy mặt chiếc váy cưới dài, rất giống chiếc váy của vợ tôi. Nhưng chiếc váy mà Hạnh mặt có màu trắng, còn váy của vợ tôi màu đỏ cơ.
Bức thứ 5, đó là bức ảnh chụp trong nhà tắm. Hạnh mặt váy cưới, nằm sõng soài ở sàn nhà. Máu từ cổ cô ấy thấm đỏ cả chiếc váy. Bây giờ CHIẾC VÁY GIỐNG HỆT NHƯ VÁY CỦA VỢ TÔI!
Tôi khuỵa xuống!
Vậy là cô ấy đã chết!
Tôi đã làm gì thế này???
Bỗng dưng ánh trăng mờ dần, mờ dần.
Cánh cửa phòng Hạnh bật mở.
Hạnh đứng trong phòng, mặc váy trắng, tỏa ánh sáng màu bạc trước không gian toàn một màu đen thăm thẳm!
“Cuối cùng thì anh đã đến. Anh đã hứa cưới em mà”
Tôi gần như điên dại!
Tên tác giả : T.Kent