Chap 1: Hạnh phúc mong manh
Anh và cô quen nhau thì khi cả hai còn rất nhỏ. Tình yêu của họ được gọi là thanh mai trúc mã. Nhưng tuy nhiên, tình yêu cũng giống như một ngọn lửa vậy. Khi nào mà cả hai người cùng hướng về tình yêu thì ngọn lửa đó sẽ bùng cháy mãnh liệt. Nhưng một khi một trong hai người từ bỏ thì ngọn lửa tình yêu sẽ không còn bùng cháy mãnh liệt nữa và cũng có thể nó sẽ bị vụi tắt.
Họ cũng yêu nhau thực sự đó nhưng tinh yêu của họ thực sự không được lâu bền chính vì họ không biết giữ cho tình yêu bùng cháy lâu hơn.
Và rồi đến năm họ được 17 tuổi, họ đã đánh mất nhau và để rồi nhận ra được người còn lại quan trọng với bản thân mình đến mức nào.
Lớn lên, trưởng thành, anh tốt nghiệp trường đại học Y Tokyo và trở thành tiến sĩ. CÒn cô thì theo sở thích của mình trở thành 1 diễn viên múa.
Hai năm trời – HAI NĂM!!! Anh đi biệt tích hai năm trời mà không có bất cứ thông tin liên lạc nào với cô suốt hai năm trời. Vậy mà cô vẫn tin tương anh, vẫn tin anh còn có tình cảm với mình. Và để rồi, niềm tin ấy của cô trở thành hiện thực.
Anh từ Pháp trở về với tấm bằng tiến sĩ trên tay. Anh hẹn gặp cô tại bờ hồ lộng gió. NHìn thấy người mình yêu gương mặt hốc hác đứng trước mặt mình khiên cô không kìm được nước mắt. Anh mỉm cười nhẹ, bước tới đưa bàn tay thô giáp của mình lau đí hai hàng nước mắt vẫn còn chảy dài trên má cô.
- Anh yêu em nhiều lắm
- Em cũng vậy. – Cô trả lời, giọng nói run run vì khóc
Cô đưa tay để áp chặt tay anh vào má mình, cảm nhận hơi ấm từ tay anh, lòng cô khẽ dâng lên 1 cảm giác yên bình.
- Nếu thế thì... – anh từ từ quỳ xuống và đưa ra trước mặt cô một cái hộp nho nhỏ - Mori Ran, em đồng ý lấy anh chứ?
Chiếc hộp con con mở ra, bên trong nó là 1 chiếc nhẫn mang màu trắng tinh khiến , đính 1 viên đá nhỏ lấp lánh dưới anh mặt trời.
Anh lấy chiếc nhẫn, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đeo nó vào ngón tay thon dài nhỏ nhắn. Ran không đáp, chỉ để yên cho anh đeo nhẫn, đôi môi không ngừng mỉm cười hạnh phúc
- EM không trả lời, vậy là đồng ý hay không? – Shinichi hồi hộp, cố gắng đoán vẻ mặt của cô gái. Nhưng chẳng phải là quá dễ hay sao, kho mà cô ấy cứ mỉm cười mãi
- Có!CÓ!Chắc chắn có! – Cô đáp, ôm chầm lấy chàng trai
Anh cười toe toét, tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát hơn vào mình để cô hơi ngả người về phía sau.
Ngày 11-9-2227, ngày mà cô lên xe hoa trở về nhà Kudo và làm vợ anh
Ngày hôm đó, cô đã bước lên lễ đường cùng anh. Ngày hôm đó cô đã đồng ý rằng, anh là người chồng hợp pháp của mình dưới sự chứng giám của chúa. Và ngày hôm đó, anh đã trao nhẫn cho cô, để rồi cô trở thành phu nhân nhà Kudo.
Đêm tân hôn của họ, lần đầu tiên họ làm...
(Daiku: Nói trước là em đây rất cùi trong mấy cái khoản này)
Tắm xong, anh nude nửa thân trên, chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm. Nhìn bóng dáng con mèo con nằm ngoan ngoãn trên giường mà ngủ mặc bộ pyiama giống như là đang khiêu gợi anh vậy. Đưa tay vứt cái khăn tắm qua một bên, anh lên giường ôm cô như một con thú vồ mồi.
Cô không chống cự chỉ để yên cho anh hôn, chỉ đến khi cô hết sạch không khí thì anh mới chịu luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó. Nhưng chỉ dừng một chút thì anh lại tiếp tục ghé sát mặt vào cô để hôn tiếp. Khi chuẩn bị hôn thì cô lại quay mặt đi về hướng khác và kết quả là anh chỉ chạm được vào má cảu cô
Cô nói, mặc dù giọng đã hơi khàn:
- Này, anh nhiệt tình quá rồi đấy. Để em thở một chút đã chứ?
Shinichi chỉ cười và bắt đầu hôn xuống dưới cô và ngực của cô trong khi tay thì đang cởi bỏ bộ pyjama trên người Ran. Anh đè cô lên giường và dùng tay mơn trớn nơi thầm kín nhất của cô. Ép một tiếng rên bật ra khỏi bờ môi đang bị anh khống chế. Nụ hôn của hai người như thế cứ tiếp tục cho đến khi anh dứt mình ra khỏi đoi môi ấy và cử động của tay cũng dừng lại
- Được chưa vậy Ran?
Ran hổn hển thở rồi nhẹ nhàng gật đầu
KHông báo trước, anh tiến thẳng vào trong rất mạnh bạo làm cho Ran bị shock và hét to lên. Tiếng hét của cô vỡ tung bầu không khí lạnh lẽo của những ngày cuối thu. Vừa mới tiến vào, anh đã chọc đúng yếu huyệt làm cho cô shock vì khoái cảm. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống thấm dẫm vào chiếc ga giường trắng bóc. Cô nhắm chặt mát lại để kiềm chế cơn đau trong lần đầu tiên. Shinichi kiên nhẫn đợi cho đến khi người bên dưới mình hoàn toàn thích nghi được.
- Anh làm nhé? – Anh hỏi
Chỉ thấy người được hỏi ậm ừ. Nah bắt đầu cử động. Nhịp đẩy ngày càng nhanh hơn. Anh ra vào mạnh mẽ. RỒi dần dần Ran cũng đưa đẩy hông hòa theo nhịp đẩy của anh. CHợt bàn tay anh vòng qua eo cô, bế thốc cô lên rồi áp sát thân thể nhỏ bé ấy vào bức tường lạnh ngắt. Nhịp thúc càng lúc càng nhanh và chắc chắn hơn làm cho Ran không kiềm chế được mà bật ra vài tiếng rên khe khẽ. Và những tiếng rên đó là một liều thuốc kích dục đối với Shinichi. Hơi nóng của hai người đan vào nhau, hừng hực giữa tiết trời mùa thu lạnh lẽo. Đôi chân cô vòng qua eo Shinichi rồi kẹp chặt ở đó làm điểm tựa. Vì đột ngột bị bế thốc lên nên tay cô không thể chống được vào cái gì. Cảm giác chơi vơi lúc này làm cho sự khoái cảm tăng lên gấp đôi. Cô không thể làm chủ được bất cứ thư gì mà chỉ có thể phụ thuộc vào anh. Tiếng rên mỗi lúc một to hơn... cô sắp ra rồi...và Shinichi cũng thế. Tiếng giường cót két liên tục. Tinh dịch chảy ra càng lúc càng nhiều. Những cú thúc nhanh và mạnh hơn.
Cô rên lên:
- Shinichi ... em...sắp...uhm...?
Ran đang nói thì bị đôi môi của Shinichi áp chế. Anh hôn rất nhẹ làm cho Ran cảm thấy nụ hôn đó ấm áp hơn bao giờ hết. Không thể kiềm hãm hơn được nữa, cô rên lên và lần này, chất dịch đặc sệt nồng đậm bắn ra từ bên trong cô. Không hề báo trước, anh thúc mạnh thêm vài cái nữa ngay trúng yếu huyệt của cô làm cô bắn ra rất nhiều. Và bây giờ, chất dịch đặc sệt nóng ấm từ người anh chảy vào trong cô một cách nhẹ nhàng. CÔ rên lên vì khoái cảm. Cảm giác đê mê này rút sách sức lực của cả hai. Anh để Ran trượt xuống tấm đệm. Sau khi sức lực đã bình ổn rồi thì anh thì thầm vào tai cô
- Anh yêu em...Ran.
Nhưng từ phát ra từ miệng anh làm cho cô hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đáp lại câu trả lời ấy là một nụ hôn dài và sâu. Cô ôm chặt lấy anh. Hai hàng nước mắt chảy dọc trên khuôn mặt cô. Niềm hạnh phúc dâng trào trong hai người vì cuối cùng họ cũng thuộc về nhau
- Em cũng yêu anh...Shinichi
Cuộc sống của họ cứ yên bình như bao cặp vợ chồng khác. Bữa ăn tuy chỉ có hai người nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Tất cả chỉ có vậy cho đến lễ Noel năm ấy:
- Chức mừng cô Kudo, cô đã có thai được 1 tháng.
Cô vui vẻ đi về nhà với tờ giấy sét nghiệm HCG trên tay. Hình ảnh đứa bé trên tay không ra bất cứ hình thù gì khiên cô vui lắm. Cô đang mang trong mình giọt máu của anh – mang trong mình đứa con đầu lòng của họ.
Nhưng trên đường về cô lại thấy anh đang tay trong tay với người phụ nữ khác.
Phải, cô không đẹp như Aoko, không thông mình như Shiho, không giàu có như Sonoko. Cô hay ghen tuông khiến cho anh mệt mỏi nhưng tại sao anh lại có thể phũ phàng với cô đến mực độ như thế cơ chứ? Kudo Shinichi, anh là 1 kẻ phản bội!!!
Đôi với cô, nhìn anh tươi cười đi bên cạnh người con gái khác khiến cô đau đớn quằn quại.
CÒn nỗi đau nào hơn khi mà bản thân đang trong mình giọt máu của người mà mình yêu thương nhất thì lại thấy anh ta ngoại tình cơ chứ?
Cô đi về nhà thu dọn đồ đạc của mình và rồi bỏ đi.
Còn anh, khi anh về thì lại không thấy cô đâu. Mấy tờ giấy rơi lả tả trên mặt đất. Anh cầm lên xem, là giấy xét nghiệm HCG – Kết quả dương tính! Vậy là anh đã đúng. Gần đây anh thấy cô hay nôn ọe, mệt mỏi, ham ngủ nữa. Là một bác sĩ nên anh nghĩ rằng cô đang mang thai. CHính vì thê mà hôm nay anh mới phải nhờ bà chị trẻ trâu nhà mình để chọn đồ cho em bé.
CHẳng nhẽ cô đã nhìn thấy anh đi với chị anh rồi lầm tưởng rằng anh ngoại tình?
KHỉ thật, cô đang mang thai thì có thể đi đâu được cơ chứ? Bố mẹ cô lên Hokkaido trượt tuyết, còn bố mẹ anh thfi lại sang Mĩ viết tiểu thuyết rồi còn đâu. Vậy thì cô có thể đi đâu được cơ chứ?
Dùng bộ óc có chỉ số IQ trên 180 của mình để nghĩ ngợi, anh suy ra được rằng là ở nhà của các bạn mình nhưng anh đến nhà bất cứ ai đềunhận được cái lắc đầu hoặc là câu chúc may mắn.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, anh vẫn hoàn toàn không thể tìm được cô, tất nhiên là đã gọi điện nhưng cô đã đổi số điện thoại. Vậy thì cô đang ở đâu?
Anh và cô quen nhau thì khi cả hai còn rất nhỏ. Tình yêu của họ được gọi là thanh mai trúc mã. Nhưng tuy nhiên, tình yêu cũng giống như một ngọn lửa vậy. Khi nào mà cả hai người cùng hướng về tình yêu thì ngọn lửa đó sẽ bùng cháy mãnh liệt. Nhưng một khi một trong hai người từ bỏ thì ngọn lửa tình yêu sẽ không còn bùng cháy mãnh liệt nữa và cũng có thể nó sẽ bị vụi tắt.
Họ cũng yêu nhau thực sự đó nhưng tinh yêu của họ thực sự không được lâu bền chính vì họ không biết giữ cho tình yêu bùng cháy lâu hơn.
Và rồi đến năm họ được 17 tuổi, họ đã đánh mất nhau và để rồi nhận ra được người còn lại quan trọng với bản thân mình đến mức nào.
Lớn lên, trưởng thành, anh tốt nghiệp trường đại học Y Tokyo và trở thành tiến sĩ. CÒn cô thì theo sở thích của mình trở thành 1 diễn viên múa.
Hai năm trời – HAI NĂM!!! Anh đi biệt tích hai năm trời mà không có bất cứ thông tin liên lạc nào với cô suốt hai năm trời. Vậy mà cô vẫn tin tương anh, vẫn tin anh còn có tình cảm với mình. Và để rồi, niềm tin ấy của cô trở thành hiện thực.
Anh từ Pháp trở về với tấm bằng tiến sĩ trên tay. Anh hẹn gặp cô tại bờ hồ lộng gió. NHìn thấy người mình yêu gương mặt hốc hác đứng trước mặt mình khiên cô không kìm được nước mắt. Anh mỉm cười nhẹ, bước tới đưa bàn tay thô giáp của mình lau đí hai hàng nước mắt vẫn còn chảy dài trên má cô.
- Anh yêu em nhiều lắm
- Em cũng vậy. – Cô trả lời, giọng nói run run vì khóc
Cô đưa tay để áp chặt tay anh vào má mình, cảm nhận hơi ấm từ tay anh, lòng cô khẽ dâng lên 1 cảm giác yên bình.
- Nếu thế thì... – anh từ từ quỳ xuống và đưa ra trước mặt cô một cái hộp nho nhỏ - Mori Ran, em đồng ý lấy anh chứ?
Chiếc hộp con con mở ra, bên trong nó là 1 chiếc nhẫn mang màu trắng tinh khiến , đính 1 viên đá nhỏ lấp lánh dưới anh mặt trời.
Anh lấy chiếc nhẫn, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đeo nó vào ngón tay thon dài nhỏ nhắn. Ran không đáp, chỉ để yên cho anh đeo nhẫn, đôi môi không ngừng mỉm cười hạnh phúc
- EM không trả lời, vậy là đồng ý hay không? – Shinichi hồi hộp, cố gắng đoán vẻ mặt của cô gái. Nhưng chẳng phải là quá dễ hay sao, kho mà cô ấy cứ mỉm cười mãi
- Có!CÓ!Chắc chắn có! – Cô đáp, ôm chầm lấy chàng trai
Anh cười toe toét, tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát hơn vào mình để cô hơi ngả người về phía sau.
Ngày 11-9-2227, ngày mà cô lên xe hoa trở về nhà Kudo và làm vợ anh
Ngày hôm đó, cô đã bước lên lễ đường cùng anh. Ngày hôm đó cô đã đồng ý rằng, anh là người chồng hợp pháp của mình dưới sự chứng giám của chúa. Và ngày hôm đó, anh đã trao nhẫn cho cô, để rồi cô trở thành phu nhân nhà Kudo.
Đêm tân hôn của họ, lần đầu tiên họ làm...
(Daiku: Nói trước là em đây rất cùi trong mấy cái khoản này)
Tắm xong, anh nude nửa thân trên, chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm. Nhìn bóng dáng con mèo con nằm ngoan ngoãn trên giường mà ngủ mặc bộ pyiama giống như là đang khiêu gợi anh vậy. Đưa tay vứt cái khăn tắm qua một bên, anh lên giường ôm cô như một con thú vồ mồi.
Cô không chống cự chỉ để yên cho anh hôn, chỉ đến khi cô hết sạch không khí thì anh mới chịu luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó. Nhưng chỉ dừng một chút thì anh lại tiếp tục ghé sát mặt vào cô để hôn tiếp. Khi chuẩn bị hôn thì cô lại quay mặt đi về hướng khác và kết quả là anh chỉ chạm được vào má cảu cô
Cô nói, mặc dù giọng đã hơi khàn:
- Này, anh nhiệt tình quá rồi đấy. Để em thở một chút đã chứ?
Shinichi chỉ cười và bắt đầu hôn xuống dưới cô và ngực của cô trong khi tay thì đang cởi bỏ bộ pyjama trên người Ran. Anh đè cô lên giường và dùng tay mơn trớn nơi thầm kín nhất của cô. Ép một tiếng rên bật ra khỏi bờ môi đang bị anh khống chế. Nụ hôn của hai người như thế cứ tiếp tục cho đến khi anh dứt mình ra khỏi đoi môi ấy và cử động của tay cũng dừng lại
- Được chưa vậy Ran?
Ran hổn hển thở rồi nhẹ nhàng gật đầu
KHông báo trước, anh tiến thẳng vào trong rất mạnh bạo làm cho Ran bị shock và hét to lên. Tiếng hét của cô vỡ tung bầu không khí lạnh lẽo của những ngày cuối thu. Vừa mới tiến vào, anh đã chọc đúng yếu huyệt làm cho cô shock vì khoái cảm. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống thấm dẫm vào chiếc ga giường trắng bóc. Cô nhắm chặt mát lại để kiềm chế cơn đau trong lần đầu tiên. Shinichi kiên nhẫn đợi cho đến khi người bên dưới mình hoàn toàn thích nghi được.
- Anh làm nhé? – Anh hỏi
Chỉ thấy người được hỏi ậm ừ. Nah bắt đầu cử động. Nhịp đẩy ngày càng nhanh hơn. Anh ra vào mạnh mẽ. RỒi dần dần Ran cũng đưa đẩy hông hòa theo nhịp đẩy của anh. CHợt bàn tay anh vòng qua eo cô, bế thốc cô lên rồi áp sát thân thể nhỏ bé ấy vào bức tường lạnh ngắt. Nhịp thúc càng lúc càng nhanh và chắc chắn hơn làm cho Ran không kiềm chế được mà bật ra vài tiếng rên khe khẽ. Và những tiếng rên đó là một liều thuốc kích dục đối với Shinichi. Hơi nóng của hai người đan vào nhau, hừng hực giữa tiết trời mùa thu lạnh lẽo. Đôi chân cô vòng qua eo Shinichi rồi kẹp chặt ở đó làm điểm tựa. Vì đột ngột bị bế thốc lên nên tay cô không thể chống được vào cái gì. Cảm giác chơi vơi lúc này làm cho sự khoái cảm tăng lên gấp đôi. Cô không thể làm chủ được bất cứ thư gì mà chỉ có thể phụ thuộc vào anh. Tiếng rên mỗi lúc một to hơn... cô sắp ra rồi...và Shinichi cũng thế. Tiếng giường cót két liên tục. Tinh dịch chảy ra càng lúc càng nhiều. Những cú thúc nhanh và mạnh hơn.
Cô rên lên:
- Shinichi ... em...sắp...uhm...?
Ran đang nói thì bị đôi môi của Shinichi áp chế. Anh hôn rất nhẹ làm cho Ran cảm thấy nụ hôn đó ấm áp hơn bao giờ hết. Không thể kiềm hãm hơn được nữa, cô rên lên và lần này, chất dịch đặc sệt nồng đậm bắn ra từ bên trong cô. Không hề báo trước, anh thúc mạnh thêm vài cái nữa ngay trúng yếu huyệt của cô làm cô bắn ra rất nhiều. Và bây giờ, chất dịch đặc sệt nóng ấm từ người anh chảy vào trong cô một cách nhẹ nhàng. CÔ rên lên vì khoái cảm. Cảm giác đê mê này rút sách sức lực của cả hai. Anh để Ran trượt xuống tấm đệm. Sau khi sức lực đã bình ổn rồi thì anh thì thầm vào tai cô
- Anh yêu em...Ran.
Nhưng từ phát ra từ miệng anh làm cho cô hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đáp lại câu trả lời ấy là một nụ hôn dài và sâu. Cô ôm chặt lấy anh. Hai hàng nước mắt chảy dọc trên khuôn mặt cô. Niềm hạnh phúc dâng trào trong hai người vì cuối cùng họ cũng thuộc về nhau
- Em cũng yêu anh...Shinichi
Cuộc sống của họ cứ yên bình như bao cặp vợ chồng khác. Bữa ăn tuy chỉ có hai người nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Tất cả chỉ có vậy cho đến lễ Noel năm ấy:
- Chức mừng cô Kudo, cô đã có thai được 1 tháng.
Cô vui vẻ đi về nhà với tờ giấy sét nghiệm HCG trên tay. Hình ảnh đứa bé trên tay không ra bất cứ hình thù gì khiên cô vui lắm. Cô đang mang trong mình giọt máu của anh – mang trong mình đứa con đầu lòng của họ.
Nhưng trên đường về cô lại thấy anh đang tay trong tay với người phụ nữ khác.
Phải, cô không đẹp như Aoko, không thông mình như Shiho, không giàu có như Sonoko. Cô hay ghen tuông khiến cho anh mệt mỏi nhưng tại sao anh lại có thể phũ phàng với cô đến mực độ như thế cơ chứ? Kudo Shinichi, anh là 1 kẻ phản bội!!!
Đôi với cô, nhìn anh tươi cười đi bên cạnh người con gái khác khiến cô đau đớn quằn quại.
CÒn nỗi đau nào hơn khi mà bản thân đang trong mình giọt máu của người mà mình yêu thương nhất thì lại thấy anh ta ngoại tình cơ chứ?
Cô đi về nhà thu dọn đồ đạc của mình và rồi bỏ đi.
Còn anh, khi anh về thì lại không thấy cô đâu. Mấy tờ giấy rơi lả tả trên mặt đất. Anh cầm lên xem, là giấy xét nghiệm HCG – Kết quả dương tính! Vậy là anh đã đúng. Gần đây anh thấy cô hay nôn ọe, mệt mỏi, ham ngủ nữa. Là một bác sĩ nên anh nghĩ rằng cô đang mang thai. CHính vì thê mà hôm nay anh mới phải nhờ bà chị trẻ trâu nhà mình để chọn đồ cho em bé.
CHẳng nhẽ cô đã nhìn thấy anh đi với chị anh rồi lầm tưởng rằng anh ngoại tình?
KHỉ thật, cô đang mang thai thì có thể đi đâu được cơ chứ? Bố mẹ cô lên Hokkaido trượt tuyết, còn bố mẹ anh thfi lại sang Mĩ viết tiểu thuyết rồi còn đâu. Vậy thì cô có thể đi đâu được cơ chứ?
Dùng bộ óc có chỉ số IQ trên 180 của mình để nghĩ ngợi, anh suy ra được rằng là ở nhà của các bạn mình nhưng anh đến nhà bất cứ ai đềunhận được cái lắc đầu hoặc là câu chúc may mắn.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, anh vẫn hoàn toàn không thể tìm được cô, tất nhiên là đã gọi điện nhưng cô đã đổi số điện thoại. Vậy thì cô đang ở đâu?