[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy...
4 posters
Diễn đàn  » Thánh địa Otaku » Góc Fanfic

Go to page : 1, 2  Next

25/12/2015, 6:31 pm

#1

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... GMXcFrK

Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy...


*Disclaimer: Các nhân vật thuộc về Hiro-sensei (Fairy Tail) chứ không phải mình. Nhưng trong Fic này số mệnh của họ sẽ do mình nắm giữ.
*Author: Mei
*Category: Mystery/Romance/Schoolfriend/Slice of life/Thriller/Angst
*Rating: T
*Warning: Waff/NCC. (Truyện có yếu tố nhẹ nhàng, sâu lắng, bình yên.Truyện có các nhân vật phụ không có trong tá phẩm gốc)
*Status: on-going
*Summary:
Mùa xuân năm mười bảy tuổi, em gặp anh...
Mùa xuân năm mười tám tuổi, em ghét anh...
Mùa xuân năm mười chín tuổi, em nhớ anh...
Nhưng trong khoảng thời gian ấy, có bao giờ...anh nhớ em?
Leng keng!...Leng keng!
Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy...trước những hạt mưa li ti nhỏ...
Đến bao giờ, anh mới thấy nụ cười của em nữa đây...?
*****
Đây không hẳn là một Fic quá lãng mạn nhưng nó là tình cảm của những cô cậu học trò mới lớn xen một vài vụ án trinh thám nhỏ nhưng hết sức lôi cuốn người xem...
Nếu bạn không thích những vụ án quá phức tạp hay logic thì đây là một lựa chọn tốt nhất cho bạn.
Những bí ẩn trong trường học với những phong vị hài hước tiếp nối với nhau sẽ dần dần hiện ra...
Nhẹ nhàng, sâu lắng và yên bình là những cảm xúc đúng nhất khi đọc Fic này...
Câu chuyện tình của họ cứ trôi qua nhẹ nhàng, chậm rãi, từ từ mà không nhàm chán...
Note:
Mình sẽ cố gắng up truyện vào khoảng 1-2 tuần/lần. Cảm ơn các bạn đã đọc nó...
Mọi người muốn mang Fic đi đâu thì nói với mình một tiếng nhé. Tôn trọng tác giả một chút thôi ạ.
25/12/2015, 6:34 pm

#2

Maxine
Maxine
Quản gia nhiệt huyết
Quản gia nhiệt huyết

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1791
»¥ên ¥ên : 7679
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2855
»Ghi danh Ghi danh : 2015-08-17
»Giới tính Giới tính : Other / Decline to state
hóng fic của bạn nha [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 4202482881
25/12/2015, 6:41 pm

#3

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female

[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 687474703a2f2f64617461312e6d6e313263732e636f6d2f323031352f30392f3336353232345f38343035326363373566373462383331343731643538396431333437633033332e6a7067?s=fit&h=360&w=720&q=80

Phần I: Spring Seventeenth

Chiều nay, mưa lại nhỏ giọt tích tắc...

Juvia nhẹ mở cánh cửa sổ, rồi lại nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay trắng muốt của mình ra ngoài hứng từng giọt mưa...  

Ngoài trời, cơn gió nhẹ thoáng thổi qua mang theo một hương vị gì đó khá mới, chắc là...

Hương vị của mùa xuân đang về...

Cô mệt mỏi bước ra khỏi đống chăn ấm, rồi lấy chiếc áo khoác màu xanh lam treo trên kệ mặc vào. Juvia nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng...

-Mày lại đi đâu đấy? Chưa hết bệnh mà...- Dì Vivian lại cộc cằn.

-Vâng! Con xin lỗi nhưng con chỉ đi ra ngoài một chút thôi thưa mẹ.- Juvia thều thào.

-Chị đi lang thang mãi rồi bệnh nặng thêm. Lát nữa bố về bố la hai mẹ con tôi nữa bây giờ.- Tiếng chanh chua của con bé Mayumi vang lên.

-Không sao đâu Mayumi- chan! Chị biết chị làm gì mà.

-Rõ khổ cho cái thân của tôi.- Dì Vivian trách móc.  

-Con xin lỗi mẹ.

-Mày đi đi! Lát nữa bố mày về mà có la rầy tao cái gì, mày liệu mà lên tiếng đấy!

-Vâng! Thưa mẹ con đi.

*****

-Mama...Hát cho con nghe đi. Con nhớ bố quá...

-Ừm. Juvia của mẹ, bố đi công tác rồi sẽ về ngay thôi. Nào, nào! Để mẹ hát cho con nghe...

-Vâng.- Juvia nhõng nhẽo tựa vào lòng mẹ.

-Hát cùng mẹ nào Juvia!- Bà ta xoa đầu Juvia.

" Nơi đây luôn lạnh lẽo nhưng mẹ luôn ở bên tôi. Ngoài trời, mưa lại nhỏ giọt nặng thêm, mẹ ôm ấp tôi vào lòng..."

-Mẹ ôm tôi vào lòng...- Juvia khẽ lặp lại bài hát.

Đã chín năm trôi qua rồi, nhưng hình ảnh của người mẹ hiền dịu ngày nào vẫn luôn hiện về trong tâm trí của Juvia...

-Mẹ luôn ở bên tôi...Mẹ vuốt mái tóc tôi...

Juvia vừa hát, tay vừa hứng những giọt mưa. Mưa càng lúc càng nhỏ giọt mạnh hơn, những giọt mưa trắng xóa bắn tung tóe khắp nơi...

Và nó lẫn vào cả những giọt nước mắt đang chảy dài trên đôi hàng mi của cô...

-Không được khóc. Mày phải mạnh mẽ hơn nữa...

Cứ mỗi lần mùa xuân về, một cơn mưa rào lại đến.

Năm nào cũng vậy, mẹ hay ôm Juvia vào lòng như thế này...Ôm ấp cô trước cơn mưa để đón cái hương vị đầu tiên của mùa xuân đang về...

Trước mái hiên gỗ của ngôi chùa trong làng, kí ức năm xưa nhanh chóng lại ùa về…

-Juvia của mẹ! Mùa xuân đang về rồi kìa. Con có thấy không?

-Nhưng con chẳng thấy gì cả. Chỉ có một cơn mưa phùn ngang qua thôi.- Juvia ngây ngô.

-Con yêu! Cơn mưa ấy nó sẽ kéo những buồn phiền của một năm cũ qua đi để đón năm mới. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại sáng. Cũng giống như vậy, mùa xuân sẽ lại về, mọi người sẽ vứt bỏ đi lo toan của một năm cũ đi để đón chờ những niềm vui mới sẽ đến với mình.

Và mỗi lần như thế, chiếc chuông nhỏ ấy vẫn kêu nhẹ nhàng và đều đặn...

" Leng keng...Leng keng! "...

Chẳng hiểu sao ở nơi ấy, luôn có hình bóng của ai đó hiện về...

Là mẹ chăng?...

*****

" Gửi con yêu của mẹ!

Xin lỗi con, vì do công tác quá bận rộn nên ba mẹ  đành phải chuyển con về Kyoto sống. Mà nơi này dù gì cũng là một trung tâm thành phố mà, nên con không cần phải quá lo lắng về những tiện nghi nơi đây đâu nhỉ?

Kyoto chỉ đơn giản là một nơi cổ kính đúng nghĩa, không có những tòa nhà chọc trời, những công trình hiện đại như ở Tokyo. Nơi đây khá là yên bình, với những nhịp sống chậm rãi, thanh tịnh. Ông bà nội con rất thích sống ở đây, mà dù sao cả gia tộc ta cũng đã ở đây suốt mấy thế kỉ qua rồi còn gì.

Khi nào chuyến đi London của ba mẹ xong, ba mẹ sẽ chuyển con qua London sống cùng ba mẹ. Nhưng tạm thời bây giờ con có thể sống tạm với ông bà nội giùm ba mẹ được không? Xin lỗi con nhiều vì  không thể mẹ không thể chăm sóc con nữa rồi, nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà, nhỉ?

Ông bà nội rất vui vì con sẽ chuyển tới sống cùng ông bà. Mẹ hy vọng con sẽ hạnh phúc khi sống ở Kyoto, mong con sẽ sớm quen thêm nhiều bạn mới.

Mẹ yêu con nhiều

Mika Fullbuster "

-Thật là! Mẹ làm như con cứ là con nít mãi vậy...- Gray thở dài.

-Nơi đây luôn lạnh lẽo nhưng mẹ luôn ở bên tôi. Ngoài trời, mưa lại nhỏ giọt nặng thêm, mẹ ôm ấp tôi vào lòng...

-Giọng hát này?...- Gray ngạc nhiên.

Mưa mỗi lúc càng nặng hạt hơn, những hạt mưa bắt đầu mỗi lúc càng trở nên trắng xóa. Nó phủ kín hết ánh sáng hoàng hôn bên ngoài, chỉ để lại độc duy nhất một tấm màn vô hình màu trắng đục...

Và đầy lạnh lẽo...

-Mưa lớn quá rồi! Mình phải về nhà thôi. Mẹ sẽ la mình mất!- Juvia nhanh chóng đứng dậy rồi bật tung cây dù màu xanh biển ra.

Leng keng!...Leng keng...!

Tiếng phong linh trước mái hiên ngôi chùa lại kêu...

Juvia chậm rãi bước đi trên hành lang gỗ...Mưa phủ kín trắng xóa vào cặp mắt kính đen của cô...

" Phù...!"- Cơn gió mạnh thổi ngang qua làm cho mái tóc màu xanh biển của cô tung bay lên, cặp mắt kính của cô cũng chẳng may bị rơi xuống.

-Đâu rồi?- Juvia quỳ xuống mò mẫm với tay lên hành lang gỗ một hồi...

Rồi như đã tìm thấy cặp mắt kính, Juvia nhặt lên, cô nhẹ nhàng lau chùi những giọt nước li ti bám trên mặt kính rồi đeo vào...

Từ xa, cũng có ai đó đang nhìn cô...

Gray đang đưa tay hứng từng giọt mưa trước mái hiên...Cậu ngạc nhiên nhìn Juvia...

" Leng leng!...Leng keng...! "

Ngày hôm đó, chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dưới tiếng phong linh đang kêu khẽ khàng, dưới cơn mưa phùn trắng xóa...

Đó chính là bước đầu tiên của tuổi mười bảy chúng tôi...

Mùa xuân năm mười bảy tuổi, anh đã gặp em...
25/12/2015, 6:43 pm

#4

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
Yunko Kayawa wrote:
hóng fic của bạn nha [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 4202482881
Cảm ơn bạn nhiều!
25/12/2015, 6:44 pm

#5

Senji
Senji
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 290
»¥ên ¥ên : 2846
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 814
»Ghi danh Ghi danh : 2015-10-28
»Giới tính Giới tính : Female
hình cop từ wattpad phải upload lại bạn [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 4202482881
25/12/2015, 7:01 pm

#6

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 687474703a2f2f6d79636f7573696e746f746f726f2e776565626c792e636f6d2f75706c6f6164732f312f362f392f382f31363938363235322f3832383234363735352e6a70673f353238?s=fit&h=360&w=720&q=80

Chương 1: Người mới đến...?

Vậy là mùa xuân đã đến rồi...
Mùa xuân đến cũng có nghĩa là...Một mùa tựu trường mới sẽ lại bắt đầu.
Juvia chỉnh trang lại bộ Seifuku* của mình một lần nữa cho thật ngay ngắn rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Cô nhẹ nhàng vuốt thẳng chiếc váy xếp li của mình lại cho thật đều rồi cẩn thận mang đôi tất dài màu đen vào...
-Này! Chị xong chưa đấy?- Mayumi lại cằn nhằn.
-Rồi, rồi! Chị ra ngay đây mà.
-Mau lên đi! Sắp trễ giờ rồi đấy.
Mayumi đúng thật là một đứa em gái theo chuẩn kiểu Classic Tsundere**. Nó lúc nào mở miệng ra cũng chỉ biết cằn nhằn Juvia, mà thật ra, Mayumi vốn cũng chẳng ưa gì nổi cô. Bởi vì Mayumi vốn chẳng có cảm tình gì với Juvia từ nhỏ, và cho đến bây giờ nó vẫn vậy...
Nói hai người là chị em ruột tại sao lại ghét nhau thì cũng không hẳn đúng. Bởi theo một nghĩa nào đó, Mayumi và Juvia vốn chỉ đơn giản là chị em cùng cha khác mẹ.
-Lần sao tôi không đợi chị nữa đâu đấy! Mệt mỏi chị thật!- Mayumi thở dài.
-Chị xin lỗi.- Juvia ngập ngừng.
-Thôi nào! Nhanh lên đi! Trễ giờ rồi...
*****
Juvia nhẹ bước đi đến trường dưới không khí ấm áp của mùa xuân, từng bông hoa anh đào nở rộ khắp nơi làm cho không gian thêm phần nào thơ mộng. Cơn gió lạnh đầu mùa thổi ngang qua làm cho những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống...
Nó giống như là " tuyết mùa xuân " vậy...
Cảnh tượng đó thật tuyệt làm sao...
Trường trung học Kyumeri nằm sừng sững giữa khu trung tâm Kyoto, nó trông giống như một tòa lâu đài cổ kính của các vị quý tộc trong suốt nhiều thế kỉ qua. Trước đây, trường Kyumeri vốn là một ngôi trường đào tạo những con em từ các gia tộc quyền quý. Nhưng bây giờ nó lại nổi tiếng nhiều hơn về việc là một trong những ngôi trường cổ có nền giáo dục thuộc hàng bậc nhất hiện nay.
Và năm nay, Juvia là học sinh năm thứ hai của nơi đây...
-Mayumi- chan! Bên đây này!- Tiếng bạn của con bé Mayumi vang lên.
-Ờ...Kazune- chan!- Mayumi hớn hở. Lâu quá rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?
-Nói gì thế? Chỉ có mấy tháng thôi mà. Mà...Dạo này trông cậu đẹp ra phết?
-Ờ...Cảm ơn cậu!- Mayumi ngại ngùng.
-Ê, Kazune! Mayumi!- Yori gọi. Hai người có khỏe không?
-Bọn tớ khỏe. Cảm ơn cậu.
-Còn tớ thì chẳng khỏe một tí nào...- Yori mệt mỏi.
-Sao thế? Ai bắt nạt cậu à?- Kazune tò mò.
-Không!...- Yori thở dài. Bà chị của cậu đấy- Mayumi, năm nay nghe đâu thầy hiệu trưởng vừa xáo trộn danh sách lớp năm ngoái và không biết vô tình hay cố ý chị của cậu sẽ học cùng lớp với chúng ta...
-Cậu nói cái gì?- Mayumi ngạc nhiên. Không thể nào...
-Chính tớ cũng không tin được nữa đây này...
-Ai nói cậu nghe thế Yori- chan?
-Còn ai ngoài đây nữa? Nhỏ Nao lớp cũ của chị cậu đấy, nó vốn là một " Bà Tám " trứ danh trường mình mà...Mà năm nay nó hình như cũng học cùng tụi mình nữa...
-Vui nhỉ?- Kazune lên tiếng. Không ngờ chúng ta sắp được học cùng lớp với con nhỏ tự kỉ ấy...
*****
" Reng!...Reng!..."
Tiếng chuông kêu báo hiệu tiết học mới đã bắt đầu...
Tại lớp 2-A***...
-Các em! Cô tên là Jun Tachibana, sẽ làm giáo viên chủ nhiệm lớp 2-A năm nay của các em. Mong các em giúp đỡ...
-Woa! Cô dễ thương quá cô ơi!- Cả lớp bên dưới xôn xao.
-Ừm! Cảm ơn các em. Năm nay, do thầy hiệu trưởng vừa mới xáo trộn danh sách lớp của năm ngoái nên có thể lớp chúng ta có nhiều bạn mới chưa quen biết với nhau. Nhưng cô hy vọng các em sẽ sớm trở thành bạn với nhau và cùng nhau đoàn kết, có được không?
-Vâng ạ...
-Hừm...Đoàn kết với con nhỏ tự kỉ đó hả?- Bên dưới ồn ào.
-Lớp đang yên lành tự nhiên xáo trộn làm chi cho nó vô...
-Mayumi- chan! Nó là chị của cậu đó hả?
-À...ờ- Mayumi gật đầu miễn cưỡng.
-Thôi đi!- Kazune lên tiếng. Chị em cùng cha khác mẹ, Mayumi không có giống con nhỏ đó đâu.
-Biết rồi! Tụi tôi biết mà, Mayumi sao lại giống cái con tự kỉ đó được chứ.
-Cảm ơn cậu, Kazune!- Mayumi bối rối.
-Hừm...Xem ra năm nay phải học hết một học kì cùng nó rồi...
Juvia ngồi một mình ngay sát bên cửa sổ, tuy không nói nhưng thật ra cô đều biết cả lớp đang đưa ánh mắt khinh miệt về mình. Juvia cố giả vờ chưa từng nghe thấy, mắt đang tập trung vào cuốn sách đang đọc dở...Quen rồi! Cảnh tượng này vốn đã quá quen thuộc với cô rồi...
Tiếng cả lớp càng xôn xao nhiều hơn, Juvia bấu chặt những ngón tay của mình vào chiếc váy, cố kìm nén không cho mình được khóc nữa. Nhưng gì thế này?...Cặp mắt kính của Juvia đang mờ mờ, giống như khi những giọt mưa li ti bám vào ngày hôm trước vậy...
Nhưng hôm nay nó lại là một chuyện khác, nó không phải là giọt mưa mà là giọt nước mắt...
Mắt của Juvia bắt đầu ngập nước mắt. Cô giả vờ nằm sấp xuống mặt bàn để che không cho mọi người biết rằng cô đang khóc...
" Xương rồng, dù cho bên ngoài có đầy gai, có mạnh mẽ đến đâu...Nhưng thật chất đằng sau cái thân đầy gai ấy chỉ toàn là nước..."
-Trật tự nào mấy em!- Cô Jun lên tiếng. Năm nay lớp chúng ta sẽ có một người bạn mới.
-Woa!- Tiếng xôn xao bắt đầu giải tán. Ai vậy? Ai thế nhỉ?
-Là trai hay là gái nhỉ?
-Được rồi nào!- Cô Jun đang viết tên của học sinh mới lên bảng. Trật tự nào cả lớp!
Rồi cô hướng đôi mắt sang cánh cửa: " Vào đi em..."
Một cậu thanh niên với mái tóc màu đen ăn mặc gọn gàng nghiêm chỉnh bước vào lớp. Trông cậu ta khá chững chạc và nghiêm túc, và có một nét gì đó lạnh lùng...
Đến khó tả...
-Gray Fullbuster! Mong mọi người giúp đỡ!- Gray cúi đầu chào.
-Woa! Bạn mới kìa!- Cả lớp ồn ào. Ngầu quá!
-Không những ngầu mà còn đẹp trai nữa...- Tiếng mấy đứa con gái xôn xao.
-Fullbuster? Chẳng phải đó là...- Tiếng của một đứa con trai trong lớp vang lên.
-Không thể nào...- Cả lớp trầm trồ.
-Gray- kun! Bàn cuối dãy ba, cạnh Shido ấy, em vào đó ngồi nhé!- Cô Jun xoa đầu Gray.
-Cảm ơn cô!- Gray thì thầm rồi bước xuống đó ngồi...
-Bạn mới! Xin chào! Mình là Kazune Meiko.
-Ừm.
-Fullbuster! Tớ là Shido Kusunoki. Hân hạnh làm quen cậu.
-Ừ...Tớ cũng vậy. Cứ gọi tớ là Gray...
-Nào nào!- Tiếng nhỏ Nao vang lên. Cả lớp mau tự mình giới thiệu bản thân cho Gray- kun biết đi nào.
-Ờ...Đồng ý!- Cả lớp hoan nghênh ngay ý kiến của Nao trước vẻ mệt mỏi của Gray.
Thật ra, Gray là loại người ghét ồn ào...Hay nói đơn giản là cậu ta thuộc tuýp người hơi hướng về lạnh lùng một chút.
Cô Jun vui vẻ nhìn cả lớp đang trò chuyện thân mật với Gray, rồi bất giác cô vô tình nhìn thấy Juvia đang một mình ngồi đọc sách, trông Juvia chẳng hề bận tâm gì đến...
Juvia cứ ngồi im lặng từ nãy đến giờ...Với cặp mặt kính đen cùng một quyển sách dày cộm...
-Juvia- chan!- Cô Jun bước xuống xoa đầu Juvia khiến cả lớp đưa ánh mắt về nhìn.
-Sao em không ra chào hỏi Gray- kun nhỉ? Chỉ một chút thôi.- Cô Jun mỉm cười.
-Dạ...Em...em...- Juvia ngập ngừng.
-Nó không muốn ra thì thôi cô ơi!
-Đúng đó cô. Con nhỏ tự kỉ ấy thì biết gì mà chào hỏi.
-Đúng rồi đấy!
-Xem bà chị của cậu kìa, Mayumi- chan!
Mayumi thì không biết nói gì ngoài vẻ mặt xấu hổ ngay bây giờ.
-Mấy người im hết đi!- Kazune đập bàn. Nói lại một lần nữa cho rõ nhé: Mayumi không là gì với con nhỏ ấy...
-Xin lỗi...
-Juvia!- Cô Jun thở dài. Nếu như có thể thì hãy mạnh dạn lên em nhé!- Cô Jun thì thầm.
" Tít...Tít..."
-Cả lớp! Cô phải xuống phòng giáo viên họp.- Cô Jun mở màn hình điện thoại lên đọc tin nhắn. Mấy em nhớ giữ trật tự đấy nhé!
-Vâng ạ...
Rồi tiếng cánh cửa lớp bắt đầu đóng lại...
-Không phải mình không muốn...- Juvia thì thầm. Mình sợ các bạn chỉ càng muốn lánh xa mình khi mình đứng gần...
Như vậy thì có gì hay đâu chứ...Bởi vì vốn dĩ cho dù mình có đi đâu thì cũng chẳng có ai chấp nhận mình cả...
Cái xã hội này...
Không bao giờ có một ai chịu chấp nhận một đứa như mình...
Juvia lại bắt đầu tiếp tục đọc sách...Và cô đã quá quen thuộc với điều này rồi...
Gray nhìn Juvia một hồi rồi như đã nhớ ra một điều đó...
Rồi cậu đứng lên và bước tới chỗ của Juvia, bỏ lại những cái nhìn kinh ngạc của cả lớp...
-Gray Fullbuster! Hân hạnh gặp cậu.- Cậu dõng dạc nói.
-Gray- kun!- Cả lớp ngạc nhiên. Đừng lại gần, con nhỏ đó bị điên ấy.
Juvia ngạc nhiên nhìn Gray rồi nhanh chóng đứng lên cúi đầu chào:
-Mình là Juvia Lockser...Hân hạnh gặp cậu...- Juvia bối rối.
*****
(*)Seifuku: Đồng phục học sinh Nhật Bản ( cách gọi ). Seifuku bắt đầu trước đây 100 năm từ thời Minh Trị với kiểu dáng đơn giản là những bộ Hakama( quần khố truyền thống ). Khi bị văn hóa phương Tây du nhập, chúng bị thay đổi: đồng phục nam sinh( Gakuran ) lấy cảm hứng từ đồng phục thiếu sinh của nước Phổ xưa và đồng phục nữ sinh( Seifuku hay Sailorfuku) lấy cảm hứng từ mẫu đồng phục hải quân Anh. Ngày nay, Seifuku có hình dạng là áo trắng cổ thủy thủ, thắt nơ với váy xếp li được sử dụng rộng rãi, phát triển cho đến bây giờ.
(**)Classic Tsundere: Kiểu nhân vật nữ thường có trong Anime/Manga và bây giờ thì lấn sang cả Live Action. Đây là dạng nhân vật bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra nóng tính, cộc cằn nhưng thật chất bên trong thì e thẹn, nhút nhát ( Tsun: Nóng tính, mạnh mẽ và Dere: Yếu đuối ). Tuy nhiên, nếu là loại Classic Tsundere thì bạo lực từ trên xuống dưới và từ trong ra ngoài.
(***)2-A: Đây là lớp học được phân loại theo hệ thống giáo dục của Nhật. Người Nhật không phân chia lớp giống Việt Nam mà hoàn toàn khác với chúng ta. Ở nhật, mỗi khi chuyển cấp, tên lớp sẽ quay về 1. Chẳng hạn lớp 6 sẽ trở thành lớp 1 trong trường cấp hai, lớp 11 sẽ trở thành lớp 2 trong trường cấp ba.
*Thông tin phụ chú:
Ở Nhật được chia ra làm bảy cấp bậc học. Nhưng đối với học sinh( những người từ 6 đến 18 tuổi ), họ sẽ phải học qua hai cấp:
1. Tiểu học (Shogaku) ( từ 6 đến 12 tuổi ). Cấp tiểu học gồm từ lớp 1 đến lớp 6.
2. Trung học:
+Đệ Nhất cấp(Chugaku) ( từ 12 đến 15 tuổi ). Nôm na giống như cấp hai của Việt Nam nhưng có điều nó từ lớp 7 đến lớp 9.
+Đệ Nhị cấp(Chugakkou) ( từ 15 đến 18 tuổi ). Giống cấp ba của Việt Nam, từ lớp 10 đến lớp 12.
2/1/2016, 7:28 pm

#7

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female

[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 68747470733a2f2f732d6d656469612d63616368652d616b302e70696e696d672e636f6d2f373336782f63642f34652f30612f63643465306166396535613762643737343736656435376434373163373036302e6a7067?s=fit&h=360&w=720&q=80
Chương 2: Con gái của kẻ sát nhân.
Mẹ nói rằng: Mưa mang con đến với mẹ...
Mưa khiến mẹ yêu con nhiều hơn bao giờ hết...
Mưa con được vùi đầu vào lòng mẹ.
Để được nghe mẹ hát...
Để được mẹ yêu thương...
Để cảm nhận được hơi ấm từ mẹ...
Nhưng tại sao ngày mưa hôm ấy, mẹ lại bỏ con mà đi...?
*****
Hôm nay, trời lại ấm áp và heo heo cơn gió đầu mùa lạnh...
Lớp học vẫn trở nên yên tĩnh như ngày nào, chỉ có tiếng ngòi bút viết được đều đặn và chậm rãi trên giấy trắng. Ngoài kia, bầy chim non hót líu lo trên những cành hoa anh đào mới nở...
" Reng!...Reng!..."
-Được rồi! Tạm biệt mấy em!- Cô Jun mỉm cười.
-Tạm biệt cô!- Cả lớp đồng thanh. Cuối cùng thì cũng đã hết tiết...
-Gray- kun này! Tạm biệt nhé!- Tiếng của mấy đứa con gái trong lớp vang lên.
-Ôi chà!- Shido thở dài. Nổi tiếng quá nhỉ, Gray?
-Toàn mấy đứa con gái rảnh hơi thôi, cậu bận tâm làm gì?
-Chà! Tớ đang ghen tị với cậu đây này.
-Tớ không quan tâm.- Gray cộc cằn soạn vở cho vào ba lô.
-Cậu được nhiều đứa con gái theo như vậy chắc cũng có thể vì cậu cháu nội duy nhất của gia tộc Fullbuster? Hay là vì Gray- kun đây đẹp trai nhỉ?- Shido mỉa mai.
-Tớ về đây.- Gray bực mình xách ba lô đứng lên. Mai gặp lại cậu.
-Được rồi, được rồi! Đừng giận tớ mà. À, Gray này!
-Gì thế?- Gray ngoảnh đầu lại.
-Về chuyện đó, thật ra thì tốt nhất cậu đừng bao giờ nói chuyện với Juvia Lockser nữa...
*****
-Này!- Mayumi cộc cằn. Chiều nay chị cứ ăn trước đi, không cần đợi tôi đâu. Mà vả lại hôm nay bố mẹ cũng bận việc ở cơ quan rồi nên chị cứ ăn món nào tùy thích ấy.
-Sao thế?- Juvia ngạc nhiên. Chị định làm một bữa tối thật ngon cho em ăn mà.
-Cảm ơn! Nhưng hôm nay tôi có hẹn đi ăn với Kazune và Yori rồi.
-À...Vậy chị chúc em ngon miệng.
-Thôi được rồi, tôi đi đây!- Mayumi mạnh bạo kéo toanh chiếc cửa sắt ra đến độ có thể nghe rõ tiếng cót két.
-Tạm biệt em!
Lại ăn một mình nữa rồi...
Juvia gấp cuốn sách lại rồi ngả người vào chiếc ghế gỗ, tay kéo chiếc dây Phone lên đeo vào...
Qua ô cửa kính khung cửa sổ, Juvia đưa đôi mắt dõi theo hướng Mayumi đang chạy về phía cổng trường, nơi mà có Kazune và Yori đang đứng đợi...
-Thích thật nhỉ? Phải chi mình cũng có lấy một người bạn...
Juvia khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận lấy giai điệu buồn sâu lắng của tiếng nhạc đang phát ra từ chiếc Smartphone .
Rồi từ nơi khóe mắt của cô bỗng chảy ra những giọt nước mắt...
*****
Đã bốn giờ chiều rồi...
Gray cất bộ đồ tập luyện của mình vào trong ba lô rồi mệt mỏi chậm rãi bước ra về...
"Cậu được nhiều đứa con gái theo như vậy chắc cũng có thể vì cậu cháu nội duy nhất của gia tộc Fullbuster."- Gray nhớ lại lời của Shido nói.
Mà thật ra Shido nói thế cũng đúng. Ở nước Nhật này, khi mà các thành phố khác đang đua nhau phát triển theo xu hướng của nền công nghiệp mới thì chắc chỉ có Kyoto là nơi duy nhất vẫn còn bảo tồn, phát triển và lưu trữ nền văn hóa truyền thống của nước nhà. Nền văn hóa truyền thống nơi đây chưa bao giờ có dấu hiệu bị tuyệt chủng. Chính vì thế nên có nhiều gia tộc cổ chọn nơi đây để sinh sống trong suốt nhiều thế kỷ qua, và gia tộc Fullbuster cũng là một trong số đó.
Ông nội tổ đời thứ tám của Gray vốn là một Shogun* thân cận của hoàng tộc Yamato** mà trong đó đã sinh ra vị vua Meiji Tenno*** nổi tiếng.
Và tất nhiên, trong số các gia tộc cổ ở Nhật Bản thì gia tộc Fullbuster là đứng nhất không chỉ về mức độ tài sản giàu có mà còn là vì một gia tộc cổ kính hơn bao giờ hết...
-Gray!- Shido khẽ vỗ vai cậu. Lại gặp nhau nữa rồi nhỉ?
-À!- Gray xoay người lại. Chào cậu!
-Mà cậu là...- Shido ngước đôi mắt lên nhìn tấm bảng hiệu được treo trước phòng câu lạc bộ. Cậu là thành viên của Câu lạc bộ Taekwondo?- Shido ngạc nhiên.
-Ừ...- Gray thở dài.
-Woa! Ngầu thế Gray!- Shido trầm trồ.
-Còn cậu? Sao giờ này cậu mới về?
-À...Tớ chơi bóng đá cho đội của trường. Dạo này tớ phải luyện tập nhiều lắm.
-Ừm...
-Mà tụi mình cùng về thôi.
-Này Shido! Chuyện vừa nãy cậu nói với tớ có ý nghĩa gì thế?
-À! Là chuyện của Juvia đó hả? Trời ạ!- Shido thở dài. Tớ tưởng cậu phải biết chuyện này từ lâu rồi chứ?
Đồ ngốc!- Gray bực mình. Nếu tớ biết thì tớ hỏi cậu làm gì nữa.
-Thôi mà! Đừng trách tớ. Nhưng cậu cập nhật thông tin chậm thật đấy. Thật ra thì Juvia...
*****
Juvia bỏ cuốn sách vào trong ba lô rồi chậm rãi bước đi trên hành lang gỗ của ngôi trường...
Trên trời, những đám mây bắt đầu xám xịt dần, ánh nắng hoàng hôn chiều tà cũng đang dần tắt hẳn.
-Lại sắp có mưa rồi. Không biết con bé Mayumi nó có mang theo dù không nhỉ?- Juvia lo lắng.
Juvia lấy trong ba lô ra một chiếc dù màu xanh biển rồi nhẹ nhàng xoay nó trong lòng bàn tay.
-Này, Lockser!
Một cô gái có dáng vẻ hung dữ cộc cằn tiến về Juvia. Cô ta nắm giật mái tóc màu xanh biển của Juvia rồi kéo xuống đất khiến Juvia ngã nhào.
Lại nữa rồi, màn hành hạ này lại bắt đầu xảy ra nữa.
-Đau...Dừng lại đi Miko. Tha cho tớ.- Juvia van xin.
-Hở...? Mày nói cái gì? Tao không thích đấy thì sao nào? Mà tóc mày cũng mượt quá nhỉ?
-Xin cậu đấy. Tha cho tớ.
-Mày muốn chết sao? Tụi bây đâu rồi?- Miko quát lên.
" Phụt! Phụt!..."
Những trái cà chua, quả trứng cùng những túi bột mì được ném vào Juvia một cách thật tàn bạo. Juvia khẽ rên lên, bởi vì lúc này lực ném của những quả cà chua và túi bột mì thật sự rất mạnh, nó làm toàn thân của Juvia ê ẩm khắp từ nãy đến giờ.
-Đau quá...
-Nào, nào!- Miko kéo mái tóc của Juvia rồi lôi thân thể của cô đi khắp sàn gỗ toàn cà chua, trứng và bột mì. Juvia đau đớn khi bị chà xát trên mặt sàn...
Và thật bất hạnh thay, trông Juvia bây giờ thật tội nghiệp...
-Nhìn cái mặt đỏ chót đầy cà chua của nó kìa tụi bây!
-Phải đó! Nhìn cái mái tóc trắng bệch nhớt nhem lòng đỏ trứng gà của nó thấy mà ghê!
-Trông mắc cười quá đi!
-Miko! Dừng lại...đi...Xin...cậu.
-Không đấy thì sao nào?- Miko đùa cợt. Ném vào nó tiếp nào.
-Đau quá...
Juvia bỗng trở nên im lặng. Bây giờ, cô cứ mặc để cho Miko hành xác mà không nói lấy thêm một lời van xin nào nữa. Đôi mắt của Juvia nhắm lại, và cứ như thế, cô chìm sâu vào một cơn mộng mị kéo dài...
Không có lối thoát...
Tại sao? Tại sao? Mình đã làm gì sai mà ai cũng đối xử với mình như thế này?...
Mình đã làm gì sai?...
Juvia nhớ lại những ngày tháng yên bình đó, những ngày tháng mà luôn có mẹ ở bên cạnh, chăm sóc và thương yêu cô...
-Juvia! Tóc của con mượt quá nhỉ? Juvia của mẹ sau này lớn lên chắc sẽ đẹp gái lắm đây...
-Thật sao mama?- Juvia tròn xoe mắt. Thích quá! Sau này con lớn lên mama cũng chải tóc cho con như vậy nữa nhé!
-Ừ...Juvia của mẹ, sau này Juvia lớn mẹ sẽ vẫn luôn chải tóc cho con mà.
-Mama hứa rồi nhé! Sau này Juvia sẽ thành một thiếu nữ xinh đẹp cho mama xem...
Mẹ ơi! Tại sao mẹ lại bỏ con mà đi? Mẹ đã hứa rồi mà...
Juvia khẽ bật khóc...
-Này Miko! Nó khóc rồi kìa.
-Hở...? Con khốn này.- Miko giật mạnh mái tóc của Juvia. Mày khóc cái gì?
Juvia khẽ giật mình bởi tiếng gọi của Miko, cô nhanh chóng lấy tay lau nước mắt...
-Không...không có gì...
-Hở? Mày khóc là vì tại sao mày bị đối xử như vậy có đúng không?
-Không...
-Còn không nữa.- Miko siết chặt mái tóc của Juvia lại. Mẹ của mày đấy, tất cả là do lỗi của bà ta đấy.
-Không...
-Sao nào?- Miko đùa cợt. Julie Miyamoto- kẻ sát nhân máu lạnh của chín năm về trước, người đàn bà ác độc đã bị gia đình chồng từ chối không cho mang họ Lockser nữa vì đã giết người không biết gớm tay. Là ai nhỉ? À...Tao quên, là mẹ của mày mà, có phải không?
-Phải đấy! Mẹ của mày đấy Lockser, mẹ mày đã giết người ấy. Mày bị đối xử như vậy là vì mày là con gái của kẻ sát nhân.
-Không...Mẹ tôi không giết người.
-Đừng chối nữa con khốn này!- Miko quát lên. Mẹ mày đã giết người, không chỉ một mạng người mà rất nhiều người...
-Đúng vậy đấy! Mày có biết tại sao mày lại tự kỉ không? Là do mày đã quá suy sụp trước sự việc mẹ mày đã giết người đấy.
-Phải! Vì thầy cô bao che cho mày nên mới cấm tụi tao gọi mày là con gái của kẻ sát nhân thôi. Chứ nếu không có bọn họ thì tụi tao đã gọi mày bằng cái tên đó từ lâu rồi.
-Trước mặt thầy cô lúc nào tụi tao cũng chỉ được gọi mày là con nhỏ tự kỉ. Thật! Tao chán cái tên gọi đó lắm rồi. Mà thôi...bây giờ cũng đâu còn thầy cô nào ở trường. Thôi để tao gọi mày là CON GÁI CỦA KẺ SÁT NHÂN nhé!
-Không...Không...Dừng lại đi! Tôi không muốn nghe nữa!- Juvia hét lên.
-Con khốn!- Miko bực mình. Tụi bây đâu hết cả rồi! Ném nó tiếp đi.
Mẹ tôi không giết người...
*****
Trong khi đó...
-Là vậy đó Gray. Giờ cậu đã hiểu vì sao Juvia lại bị đối xử như vậy chưa?
-Toàn bọn nhảm nhí.- Gray thở dài.
-Nào, nào! Cậu đang bảo vệ Juvia đó hả?
-Không! Đúng thật là...
-Ai mà biết được cơ chứ!- Shido lắc đầu. Chỉ vì Juvia là con gái của Julie Miyamoto thôi. Người đàn bà đáng sợ nhất từ nhỏ đến giờ mà tớ biết...
*****
-Này Miko! Dừng lại được rồi, không khéo nó mà bị gì là có chuyện với giáo viên mất.
-Ừm...Mày nói phải. Mà tao đây vẫn chơi chưa đã với nó.
Miko đúng thật là một đứa con gái theo chuẩn kiểu Yagire****. Khắp cái ngôi trường này, không ai mà không biết đến tiếng tăm " đại ca " của nó. Thầy cô còn phải điên đầu với nó suốt ngày huống chi là những người khác. Tính tình của Miko thì khá là bạo lực và hung hăng. Nó mở miệng ra lúc nào cũng chỉ biết la mắng, đùa cợt người khác và ăn hiếp những kẻ yếu hơn nó. Và Juvia thật bất hạnh khi là một trong số những đứa hay bị nó ăn hiếp nhiều nhất...
-Này! Con khốn kia! Mày còn chưa tỉnh ra nữa hả?
-Nó sợ quá nên hồn vía bay đi đâu luôn rồi Miko- sama!- Tiếng một đứa đàn em của Miko vang lên.
-Ừm...Mày nói phải. Mà tại sao Juvia đáng thương của tao lại bị như vậy chứ? À, là do bà ta- Julie Miyamoto đã giết người quá nhiều mà, có phải không?- Miko lại giở giọng mỉa mai.
-Không...- Juvia mệt mỏi. Không...Mẹ tôi không có giết người.
-Mày...
-Không! Mẹ tôi không bao giờ giết người nên cậu đừng nói như vậy nữa.
-Con khốn này!- Miko bực mình. Mày...
" Bốp "...
Miko tát một cái tay vào mặt của Juvia...
Juvia ngồi thẫn người ra, cô run run lấy tay lên sờ má của mình rồi rưng rưng khóc...
-Cậu thật là quá đáng, Miko!
-Ôi chao! Con gái của kẻ sát nhân khóc rồi kìa tụi bây...- Miko cười vang.
-Cậu thật ác độc!
Nói rồi, Juvia đứng dậy rồi bỏ chạy...
-Miko- sama! Nó bỏ chạy rồi kìa.
-Cứ kệ nó.- Miko mỉm cười. Hôm nay tao chơi tới đây là đủ rồi...
Vừa chạy, Juvia vừa lấy tay lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của cô...
Tại sao?...Tại sao?...
Nhưng Juvia không hề biết rằng từ xa có ai đó đã vô tình nhìn thấy cô đang khóc...
*****
Chín năm về trước...
Đó là một đêm mưa lớn, khi mà cơn gió bão thổi ào ạt cùng những với đợt sấm sét liên hồi...
-Mama ơi! Mình đi đâu vậy ạ?- Juvia ngây ngô hỏi.
-À...Juvia của mẹ, mình đi đây một chút thôi, ra chỗ mái hiên của ngôi chùa để đón ba con ấy mà. Ba con đi công tác sắp về rồi.
-Dạ con biết rồi.- Juvia cười tươi. Mà mama ơi! Mưa lớn quá rồi...
-Không sao đâu con.- Julie vuốt tóc Juvia. Mưa sẽ tạnh nhanh thôi.
" Nơi đây luôn lạnh lẽo nhưng mẹ luôn ở bên tôi. Ngoài trời, mưa lại nhỏ giọt nặng thêm, mẹ ôm ấp tôi vào lòng..."
-Con ở đây một chút xíu nhé!- Julie bế Juvia lên hành lang gỗ của ngôi chùa rồi cẩn thận quàng chiếc khăn len vào cổ của Juvia.
-Mama đi đâu thế ạ?
-À...Chỉ một chút thôi. Mẹ đi rồi sẽ về nhanh thôi mà...
Rồi bóng của Julie dần dần biến mất vào đêm mưa bão đó, biến mất dần trong màn sương đêm mờ mờ...
Và đó là lần cuối cùng Juvia được thấy mẹ...
-Mẹ ơi!...- Juvia bật khóc.
Mưa đã bắt đầu rơi xuống, từng hạt từng hạt một...
" Leng keng!...Leng keng!..."
Tiếng chuông nhỏ trước mái hiên ngôi chùa ấy lại kêu lên, từng nhịp một chậm rãi và đều đặn...
-Này! Cậu định chạy trốn như vậy mãi à?
Juvia khẽ giật mình bởi tiếng nói của ai đó. Cô nhanh chóng xoay người lại...
Là Gray...
-Không...- Juvia lau nước mắt rồi mỉm cười nhìn Gray. Tớ ổn mà, chẳng qua là tớ...
-Cậu nói nhiều quá!- Gray bực mình. Để quên này.- Gray chìa một cây dù màu xanh biển ra cho Juvia.
-Cảm...ơn cậu.- Juvia bối rối. Sao cậu biết nó là của tớ?
-Trên đó có ghi tên của cậu mà.
-Ừ nhỉ!- Juvia mỉm cười. Tớ quên mất...
" Leng keng!...Leng keng!..."
-Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đây nhỉ?- Juvia thì thầm. Trong kì nghỉ đông của năm thứ nhất cấp ba ấy. Chắc lúc đó Fullbuster mới chuyển đến?...
-Ừm...Cậu vẫn còn nhớ à?
-Tớ vẫn luôn nhớ...- Juvia mỉm cười.
Mưa càng lúc càng nhỏ giọt mạnh thêm. Ngoài kia, cơn gió bấc đang thổi...
Juvia nhẹ đưa đôi bàn tay của mình ra hứng từng giọt mưa, cảm nhận lấy không khí lành lạnh của cơn mưa mùa xuân đang về...
Rồi cô khẽ bật khóc...
-Này! Con gái của kẻ sát nhân- Juvia Lockser. Làm bạn với tôi, có được không?
" Leng keng!...Leng keng!..."
Ngày hôm đó, không hiểu vì sao, sau cơn mưa ấy, lại có cầu vồng xuất hiện...
Lần đầu tiên trong đời, tôi đã có một người bạn...
Ở nơi ấy, luôn có một người đợi và chờ tôi...
Ngoài trời, mưa vẫn đang rơi,
Tí tách...
*****
(*)Shogun: ( Hay còn gọi là Mạc chúa )Tướng quân của Nhật Bản thời xa xưa.
(**)Yamato: Một trong những hoàng gia nổi tiếng nhất của Nhật Bản. Nhà Yamato của Nhật Bản là triều đại thừa tập lâu dài nhất trong lịch sử vẫn còn tồn tại. Hoàng gia công nhận 125 vị Thiên hoàng chính thống kể từ Thiên hoàng hoàng đầu tiên là Thần Vũ(神武天皇, Jimmu) bắt đầu vào ngày 11 tháng 2 năm 660 trước công nguyên cho đến đương kim Thiên hoàng Akihito (明仁, Minh Nhân) và còn tồn tại cho đến bây giờ.
(***)Meiji Tenno: Thiên hoàng Minh Trị- vị vua đã có công lao lớn trong cuộc duy tân cải cách nước Nhật năm 1868. Đưa nước Nhật lên một tầm cao mới, thoát khỏi tình trạng phong kiến lạc hậu lúc bấy giờ và sớm trở thành một quốc gia có nền kinh tế phát triển vượt bậc.
(****)Yagire: Thể loại nữ nhân vật có tính cách hung dữ, bệnh hoạn, điên cuồng, máu me.

Kitamura_Kou thích bài viết này

22/1/2016, 10:37 am

#8

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female


[Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... XEKAj6J

Chương 3: Nỗi oan và bạn...

Hôm nay, bầu trời lại trong xanh và thật xinh đẹp...

" La...la...la...Bầy chim non ríu rít trên những cành hoa anh đào, la...la...la..."

-Mayumi- chan của chị hát hay thật nhỉ?- Juvia trầm trồ.

-Cảm ơn! Nhưng lần sao chị đừng giả bộ khen tôi nữa. Mấy lời đó tôi không tin đâu!

-Nhưng chị...- Juvia ấp úng.

-Thôi! Kazune và Yori đứng đợi tôi phía bên kia đường rồi.- Mayumi chỉ tay vào phía lề đường đối diện với cô. Tôi đi trước đây.

-Ừm...Tạm biệt em.

-Mayumi- chan!...- Juvia thở dài nhìn theo bóng của con bé.

Chị phải làm như thế nào thì em mới hết ghét chị đây...?

Gió khẽ thổi qua, khẽ hất tung những lọn tóc mượt mà màu xanh biển của Juvia bay lên. Từng bông hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống, rung rinh theo cơn gió tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng. Juvia khẽ nhắm mắt lại rồi cảm nhận lấy hơi thở của mùa xuân đang tràn về...

Từng nhịp một chậm rãi và đều đặn...

-Ơ...- Juvia bối rối khi nhìn thấy Gray đi ngang mình. Chào...buổi sáng, Gray- kun!- Juvia thì thầm.

-À...Chào cậu!

-Gray...- kun này! À thật ra, tớ...tớ...

-Gì thế?- Gray ngạc nhiên.

-Về chuyện đó, tớ...tớ...nghĩ rằng cậu không nên nói chuyện với tớ trong trường nữa. Bởi vì...mọi người có thể xa lánh cậu...

-Đồ ngốc!- Gray lạnh lùng nói. Cậu bận tâm gì đến bọn người rảnh hơi ấy.

-Nhưng tớ...tớ...- Juvia bối rối.

-Không sao hết! Cậu là bạn của tớ. Chỉ vậy thôi!

*****

Tại lớp 2-A...

-Woa! Yori- chan, cậu mua được nó từ khi nào vậy?- Cả lớp xôn xao.

-Phải đó! Có được chữ kí của Kanon- chan* là khó lắm đấy!

-Thích quá nhỉ? Ước gì tớ cũng được như cậu...- Tiếng của mấy đứa con gái vang lên.

-Của chị tớ mua tặng cho tớ đấy.- Yori tự hào. Hôm bữa chị tớ có ghé Tokyo tham dự concert của Kanon- chan rồi sẵn mua cho tớ.

-Ôi! Cậu sướng quá!...- Nhỏ Nao ghen tỵ.

Đám đông trong lớp ồn ào vây quanh nhìn ngắm đôi giày có chữ ký của Kanon mà Yori vừa mới được chị tặng. Ai cũng thích thú ngắm nhìn rồi cười nói vui vẻ về đôi giày. Không khí trong lớp bây giờ náo nhiệt và ồn ào hơn bao giờ hết, thật sự là như vậy...

-Này nhẹ tay thôi!- Yori nhắc nhở. Lỡ nó mà hư thì...

-Xin lỗi! Tụi tớ biết mà.

-Woa! Woa! Yori- chan này, cậu sướng thật đó. Có một người chị như thế thì còn gì bằng!- Kazune cười đùa.

-Phải đó Yori- chan!- Mayumi ghen tỵ. Chả bù cho tớ...

-Không sao đâu mà!- Kazune vỗ vai của Mayumi. Có bọn tớ là được rồi.

-Phải đó Mayumi- chan!- Yori lên tiếng.

-Ừm...Cảm ơn các cậu.

-Thích thật nhỉ?- Juvia thì thầm nhìn đám đông trong lớp.

Rồi cô xoay người hướng đôi mắt sang cửa sổ, nhìn ngắm cái khung cảnh của mùa xuân đang đến...

*****

Đã đến tiết thể dục rồi...

Hình như hôm nay thầy Takanashi sẽ cho cả lớp được chơi môn bóng chuyền...

-Cả lớp đã ổn định hết chưa?- Thằng Shintaro- lớp trưởng lớp 2-A lên tiếng.

-Rồi! Đi nhanh nào Shintaro- kun! Đi trễ là thầy Takanashi mắng lớp mình cho xem.

-Phải đó! Nhanh lên nào Shintaro!

-Được rồi...À! Mà bạn Lockser ở đây một mình có sao không?- Shintaro chỉ tay vào Juvia.

-À...Tớ ổn mà.- Juvia thì thầm rồi khẽ gật đầu.

-Đương nhiên là nó phải ổn rồi!

-Được rồi cả lớp. Phòng tập thể dục thẳng tiến nào.

-Hoan hô...!- Cả lớp reo lên.

Juvia im lặng quan sát cả lớp đi ra khỏi phòng. Cô khẽ thở dài rồi ngả người ra sau ghế rồi nhắm mắt lại...

Juvia bỗng nhớ lại những kí ức đau buồn trước đây của cô...

Những kí ức đó, sao nó cứ trôi về trong đầu của cô mãi thế?...

Vốn dĩ từ khi sinh ra, do gien duy truyền của mẹ, Juvia đã bị bệnh từ nhỏ. Khác với Mayumi, sức đề kháng của cô yếu hơn và cô phải thường xuyên nghỉ học để chữa bệnh. Nhưng bây giờ thật may mắn, nhờ công nghệ hiện đại của ngành y học, bệnh của Juvia đã phần nào được thuyên giảm. Cô có thể thường xuyên đi học lại nhưng với một điều kiện, tránh tham gia các hoạt động thể dục thể thao trong trường...

Nhưng ít ra không phải có một mình cô đang ở trong lớp, từ xa, ở góc bàn bên dãy kia của phòng học, Rise đang ngồi chăm chú vào màn hình điện thoại. Hình như hôm nay nhỏ đang bị bệnh và tạm thời không học thể dục được...

Nhỏ vừa mỉm cười vừa nhắn tin cho ai đó bằng điện thoại, không nói lấy một tiếng nào mà lâu lâu lại bật ra mấy tiếng cười khúc khích nhỏ.

Tiếng gửi tin nhắn lại kêu lên...

Juvia ngồi im lặng chú tâm vào những trang giấy đang đọc dở của mình...

Trong cái khoảng thời gian thời thơ ấu ấy, đó là những kí ức đau buồn nhất của cô...

Hồi còn tám tuổi, ngày nào, Juvia cũng chỉ nằm trong một căn phòng trắng, xung quanh cô là những ống truyền nước biển, điện tâm đồ, và toàn là thuốc uống được đặt nằm gọn gàng trên một cái bàn...

Ngày nào cũng vậy, Juvia cũng cô đơn trong cái phòng trắng sáng đó...

-Hôm nay, papa lại không đến!- Juvia thở dài ngán ngẩm nhìn ra cửa sổ.

-Cả mama cũng vậy nữa! Tại sao mọi người...không ai đến hết...?

-Juvia- chan!- Tiếng của cô y tá vang lên. Đến giờ uống thuốc rồi em!

-Không...- Juvia nhõng nhẽo. Em không muốn uống...

Rồi cô nằm xuống giường, trên tay ôm một con gấu bông. Cô khẽ vùi đầu mình vào thân con gấu rồi òa lên khóc...

" Tít...Tít..."

Tiếng chiếc Smartphone của Juvia reo lên. Juvia khẽ giật mình rồi mở màn hình ra xem...

" Juvia à! Hôm nay vừa có vài cuốn sách mới được chuyển đến. Cháu có thể ghé sang đây lau dọn và sắp xếp lại sách cho thư viện phụ cô được không? Một mình cô làm không xuể. Nếu được thì cô cảm ơn.

Cô Akira Matsune. "

Thì ra là cô Akira. Cô Akira vốn là một thủ thư của thư viện trường Kyumeri. Juvia và cô thân với nhau lắm, một là vì cô Akira vừa hiền vừa tốt bụng, hai là cả hai người cùng có chung một niềm đam mê to lớn với sách. Cô Akira rất thương Juvia, không hiểu vì sao nhưng khi ở gần cô Akira, Juvia lại thấy nhớ mẹ...

-Chắc mình phải ghé sang thư viện, chỉ một chút thôi, cô Akira đã nhờ mình tới như vậy mà...- Juvia thở dài. Vả lại bây giờ mình cũng rảnh...

-Này!- Rise gọi khi thấy Juvia đứng dậy. Cậu đi đâu vậy?

-À...Tớ ghé thư viện một chút...

-Vậy à?...Thôi cậu đi đi. Tạm biệt nhé!

-Thế có phiền...không nếu cậu ở đây một mình?- Juvia hỏi.

-Không!- Rise lắc đầu. Tôi ổn, cậu cứ đi đi!

Juvia không nói gì mà chỉ biết mìm cười gật đầu nhìn Rise ...

Rồi cô đứng dậy, mặc chiếc áo khoác của mình vào rồi đi ra khỏi lớp,...

Kim đồng hồ trên tường bắt đầu chỉ 9 giờ 15 phút...

Tiếng cửa lớp bắt đầu đóng lại...

*****

-Của cháu đây! Toàn là sách mới không đấy. Hy vọng cháu sẽ thích. Quà cảm ơn vì cháu đã giúp cô ngày hôm nay.

-Không có gì đâu ạ...Cháu cảm ơn cô.- Juvia lấy ba cuốn sách dày cộm bỏ vào ba lô rồi mỉm cười. Cháu thích lắm ạ!

-Ừm...Này! Juvia- chan, cháu uống thuốc chưa đấy? Có đi khám bệnh chưa?- Cô Akira xoa tay lên trán của Juvia.

-Vâng...Cháu đi khám rồi ạ. Cảm ơn cô đã quan tâm.

-Được rồi...Vậy là cô yên tâm rồi.- Cô Akira thở phào.

-Tạm biệt cô ạ.- Juvia cúi đầu chào. Cháu đi đây!

-Ừm...Tạm biệt cháu!

Juvia nhanh chóng bước đi trên hành lang gỗ trở về lớp...

Từ xa, lớp 2-A lại bắt đầu ồn ào...

-Đâu rồi?- Yori hét lên. Không...không...

-Gì thế?- Tiếng của cả lớp xôn xao.

-Đôi giày có chữ kí của Kanon- chan mất rồi.- Yori rưng rưng nước mắt.

-Tìm kĩ chưa Yori- Chan?- Nhỏ Nao vội vã.

-Rồi...Rõ ràng trước khi xuống học thầy Takanashi, tớ để nó ở đây mà. Trong hộc bàn tớ, chắc chắn.

-Không thể nào?- Nhỏ Nao la lên. Làm sao tự nhiên mà nó mất được?

-Lớp mình đó giờ đâu có bị mất đồ đâu.- Kazune lo lắng. Sao tự nhiên bây giờ...

-Yori- chan! Đừng khóc nữa.- Mayumi an ủi nhỏ. Nín đi!

-Này Rise!- Kazune la lên. Cậu và Juvia ở trong lớp suốt tiết ba và tiết bốn có phải không? Giải thích đi!

-Tớ...tớ...- Rise ngập ngừng.

-Mà nhắc mới nhớ, Juvia đâu rồi?- Nao ngạc nhiên.

-Ừm...Đúng rồi nhỉ? Nó đâu rồi?- Cả lớp thắc mắc.

" Cạch..."- Tiếng cánh cửa lớp bắt đầu mở ra. Juvia chậm rãi bước vào...

-Này Lockser!- Nao la lên. Nãy giờ cậu đi đâu thế?

-À...Tớ ghé thư viện.

-Này! Yori- chan bị mất đồ rồi đấy, cậu có biết hay không vậy?

-Mất?...Mất cái gì thế?- Juvia ngạc nhiên.

-Là đôi giày có chữ kí của Kanon- chan đấy!

-Tớ...không biết.

-Sao lại không biết? Cậu và Rise ở trong lớp suốt từ tiết ba đến tiết bốn mà.

-Nhưng tớ không...- Juvia ngập ngừng giải thích. Tớ không biết...

-Hic...hic...- Tiếng khóc của Rise cắt ngang. Tớ không biết gì hết! Hic...hic...Các cậu đi mà hỏi Juvia ấy.

-Bình tĩnh nào Rise!- Nao vỗ cho nhỏ đừng khóc. Này Juvia! Rốt cuộc chuyện này là sao?

-Tớ...không biết gì hết. Tớ không có ở trong lớp.- Juvia nhỏ nhẹ. Nhưng Rise thì có...

-Oan! Nói dối!- Rise quát lên. Tớ bị oan...

-Cái gì?- Cả lớp ồn ào. Rise nói vậy là sao? Ai bị oan cơ chứ? Cậu giải thích rõ hơn chút nào...

-Tớ...bị oan...Hic...hic...- Rise khóc thút thít.

-Này Juvia!- Nao gọi. Cậu giải thích chuyện này xem!

-Tớ...không có ở trong lớp cả hai tiết đó. Nhưng Rise thì...

-Cậu ta nói dối đấy!- Rise gào lên. Đừng tin cậu ta.

-Nhưng tớ...Rise!- Juvia ngạc nhiên nhìn nhỏ.

-Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Phải biết là ai ở trong lớp thì mới mau nhanh tìm ra được nguyên nhân vì sao đôi giày đó mất được chứ!

-Tớ...không biết. Tớ không có ở trong lớp. Rise mới là người...

-Oan!- Rise gào lên nữa. Cậu thật quá đáng Juvia! Làm ơn hãy tin tớ. Tớ bị oan...

-Rise- chan!...- Juvia khẽ gọi. Tại sao?...

-Rốt cuộc là thế nào?- Nao hỏi. Rise- chan bình tĩnh đi nào! Mau kể cho tớ nghe câu chuyện xem!

-Phải đó!- Cả lớp lên tiếng. Rise- chan cứ kể đầu đuôi câu chuyện cho bọn tớ nghe nào.

Tại sao?...Tại sao cậu lại như vậy?...Rise!

-Hic...hic...- Rise khóc thút thít. Lúc khoảng sau 15 phút của tiết ba, tức là 9 giờ 15 ấy, tớ có hẹn ra học nhóm chung với Takamiwa- kun lớp bên. Lúc đó rõ ràng tớ có bảo với Juvia rằng tớ đi ra ngoài một chút, đợi Juvia gật đầu xong tớ mới đi. Tức là tớ mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp, còn Juvia mới là người ở trong lớp. Sau đó, khi chuông reo hết tiết bốn, tớ liền chạy về lớp thì mới biết đôi giày ấy mất tiêu. Rõ ràng là tớ không có ở trong lớp suốt cả hai tiết đó mà...Hic...hic...

-Vậy mà Juvia...- Rise sụt sùi kể tiếp. Cậu ấy dám bảo rằng chính mình mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp. Cậu ấy muôn vu oan cho tớ mới là người ở trong lớp. Hic...hic...Cậu ấy nói dối trắng trợn thật. Tớ chưa bao giờ đối xử tệ hại với cậu ấy mà cậu ấy lại làm vậy với tớ. Hic...hic...Tớ không hiểu vì sao Juvia phải làm vậy?

Chuyện gì đây? Cốt truyện đang bị đảo lộn hoàn toàn. Rise là Juvia, còn Juvia là Rise ư? Rõ ràng cách đây khoảng hai tiếng, chính xác là Juvia mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp mà, rõ ràng Rise mới là người ở trong lớp. Tại sao lại như thế này? Chính xác thì Juvia phải là người bị vu oan còn Rise mới là người vu oan chứ.

Tại sao Rise lại nói dối? Tại sao cậu ấy lại khóc?...

Tại sao?...Tại sao cậu ấy lại làm vậy?...

Câu chuyện này không theo đúng các trật tự gì cả, nó rối beng lên cả rồi...

-Không...Tớ nói thật.- Juvia nói. Làm ơn hãy tin tớ!

-Im lặng đi!- Kazune quát lên. Rõ rành rành thế rồi còn chối nữa hả Juvia?

-Phải đó! Cậu làm vậy vì sợ phải đền tiền đôi giày đã mất cho Yori đúng không? Hay cậu sợ cả lớp sẽ ghét mình thêm?

-Không...Tớ chưa bao giờ có ý nghĩ đó. Tớ không biết gì hết. Làm ơn hãy tin tớ! Rise mới là người nói dối.

-Ai thèm tin một đứa vốn là con gái của kẻ sát nhân chứ? Cậu là con gái của Julie đấy, Juvia!

-Phải đó! Rise- chan đã nói đến thế rồi thì làm sao mà tụi tớ tin cậu được nữa.

-Không...Làm ơn hãy tin tớ.- Juvia rưng rưng nước mắt.

-Thế cậu đã đi đâu suốt cả hai tiết ấy hả Juvia?

-Tớ...ghé thư viện.- Juvia nói bằng cái giọng run run.

-Vậy tức là lúc 9 giờ 15, Rise- chan ra khỏi lớp để đi học nhóm cùng Takamiwa. Sau đó, cậu đã ở trong lớp một lúc rồi mới đi ra khỏi lớp để đến thư viện. À! Mà khoan đã...Trước khi ra khỏi lớp, cậu có khóa cửa không đấy?

-Không...Tớ không biết, tớ mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp. Rise mới là người ở trong lớp.

-Nói dối! Dối trá!- Rise hét lên. Juvia nói dối! Nói dối!

-Rồi! Rồi!- Nao nói.Tụi tớ tin cậu mà Rise- chan.

-Chắc là Juvia không có khóa cửa đâu. Bởi vì Shintaro làm gì có đưa chìa khóa cho hai cậu ấy.

-Không thể nào...Shintaro- kun!- Kazune hướng mắt về phía của Shintaro gọi. Có thật là cậu không đưa chìa khóa cho hai cậu ấy không?

-Tớ không đưa chìa khóa cho hai cậu ấy vì nghĩ hai cậu ấy sẽ ở trong lớp suốt. Nếu thế thì tớ đưa làm gì.- Shintaro nói.

-Vậy có nghĩa là cửa lớp không có khóa. Tức là chúng ta đã tạo điều kiện cho thằng hung thủ nào đó vào đánh cắp đôi giày mất rồi.

-Nghĩa là sau khi Rise- chan ra khỏi lớp, Juvia cũng đi ra khỏi lớp để đến thư viện. Vì Shintaro- kun không đưa chìa khóa cho cậu ấy nên Juvia đã không khóa cửa. Sau khi hết tiết bốn, Rise- chan và Juvia quay về lớp thì mới biết là đôi giày bị mất. Vì sợ cả lớp biết được tội quên khóa cửa lớp của mình, tức là gián tiếp tiếp tay cho hung thủ vào ấy, Juvia đã nói dối mình mới là người đầu tiên ra khỏi lớp chứ không phải là Rise- chan. Vì người thứ hai ra khỏi lớp phải có nhiệm vụ khóa cửa lại. Có đúng không?

-Không...không phải...

-Còn không nữa! Tội của cậu lớn lắm đấy Juvia, biết không có chìa khóa mà vẫn ra khỏi lớp. Cậu cố tình để cho hung thủ vào đấy à?

-Không...Làm ơn hãy tin tớ! Tớ mới là người ra khỏi lớp đầu tiên.

-Biết không có chìa khóa mà cũng ráng đi ra khỏi lớp cho bằng được nữa. Thật là não của cậu toàn đậu hũ à?

-Có khi không có đầu hũ mà chỉ là một hộp sọ trống trơn luôn ấy chứ.- Một đứa trong lớp nói đùa.

-Mấy cậu tha cho cậu ấy đi! Làm ơn- Rise nói bằng giọng van xin. Chẳng qua cũng vì cậu ấy bị cô thủ thư nhờ đến thư viện thôi. Vả lại do cậu ấy sợ sẽ bị ghét thêm...

-Cậu nhân từ quá đấy Rise- chan! Rác rưởi như nó thì biết gì!

-Phải đó! Rise- chan tốt bụng thật nhỉ? Chứ ai như Juvia!

-Juvia! Giờ tính làm sao đây? Tội của cậu nặng lắm đấy. Chắc kì này tụi tớ tẩy chay cậu quá à. Đúng là rác rưởi!

-Mau đền cho Yori- chan đi!

-Mau lên đi! Đã nói dối, lại còn bịa ra đủ thứ chuyện nữa. Thật hết nói nổi, đúng là con gái của kẻ sát nhân.

-Juvia là đồ rác rưởi y như mẹ nó!

-Phải đấy! Rác rưởi! Rác rưởi!

-Mau đền cho tớ...- Yori rưng rưng nước mắt. Cậu quá đáng lắm đấy Juvia! Đã thế cậu lại còn vu khống cho Rise- chan nữa!

-Tớ...Làm ơn đi! Tớ không có nói dối.- Juvia khóc. Làm ơn đi!

-Sẽ không ai tin cậu đâu!- Rise vừa thì thầm vào tai Juvia vừa đi lướt qua cô để tiến về phía cánh cửa lớp. Xin lỗi cậu nhé!- Rise mỉm cười kiêu ngạo. Rác rưởi!

Rác rưởi ư?

Rise!...Tại sao? Tại sao?...

Tớ đã làm gì sai?...

Chỉ vì tớ là con gái của mẹ tớ thôi sao? Chỉ vậy thôi sao?...

Thế giới này...Giữa con người với con người lúc nào cũng phải phân biệt đối xử nhau như vậy ư?...

Đây là xã hội hiện đại? Đây mà là thế kỉ XXI?

Nhưng tại sao nó lạc hậu quá! Nó lạc hậu quá rồi...

Juvia khẽ khóc...

Mình yếu đuối thật...

Mắt nhòe hết cả rồi...

Mắt của Juvia bỗng mờ mờ. Rồi như đã mất thăng bằng, cô bỗng ngã quỵ xuống. Xung quanh Juvia bây giờ toàn là những âm thanh ồn ào, nghe không rõ chữ nghĩa. Juvia nhắm mắt lại, bóng tối bỗng tràn ngập khắp suy nghĩ cô...

Nó bỗng tối dần...tối dần...

Juvia bỗng nhớ lại những kí ức ấy,...

Trong cái phòng trắng đó...Có một con búp bê xinh đẹp, với mái tóc xanh mượt mà, ngày nào nó cũng cô đơn khi bị giam trong một cái lồng kính trắng...

Mẹ của nó bỏ đi sau ngày hôm đó, người ta phát hiện ra nó trong tình trạng bất tỉnh vì đứng dưới mưa quá lâu...

Và rồi...nó lại khóc...

Không ai đến với nó cả...

Ai cũng xa lánh nó, chán ghét nó...

Nhiều lúc nó không hiểu vì sao nó lại được sinh ra trên cõi đời này? Thà rằng mẹ đừng sinh ra nó còn hơn...

Và trong cái lồng kính trắng hôm nào, con búp bê nhỏ ấy lại khóc,...

Mưa ngoài trời vẫn rơi từng hạt...

Bóng tối vẫn đang bao phủ kí ức của Juvia...Không còn lối thoát nữa rồi...Cô đang trôi lơ lững trong một không gian đen thẳm...

Juvia đang lạc lõng, tuyệt vọng...

Nhưng...

Từ xa, trong miền kí ức đen tối đó, một tia sáng- như một vệt nắng nhỏ giữa bầu trời xoáy đen bỗng hiện ra...

-Thứ đó...nó là gì vậy?- Juvia thì thào rồi với tay về hướng của tia nắng ấy.

Nó giống như là bản giao hưởng Moonlight của Yiruma vậy, toàn những giai điệu buồn sâu thảm, nhưng nếu lắng nghe kĩ, bạn sẽ thấy bất chợt lại có một tia nắng hiện lên...

" Không ai sinh ra trên cõi đời này mà đơn độc cả..."

Juvia chợt tỉnh lại, thoát ra khỏi cơn u mê vừa rồi, cô nhanh chóng lấy tay lau nước mắt...

Trước mặt cô, có bóng dáng của ai đó đang đứng xoay lưng lại...

Là Gray...

-Này!- Gray điềm tĩnh. Chỉ cần tôi tìm ra được hung thủ là ổn rồi phải không?

-Gray- kun!- Mấy đứa con gái la toáng lên. Cậu đang làm gì thế?

-Phải đó! Tự nhiên cậu lại bên con Juvia làm gì?

-Rác rưởi đó! Tránh xa đi!

-Rác rưởi?- Gray phì cười.

-Cậu cười cái gì?- Nao ngạc nhiên.

-Vốn dĩ từ đầu trong lớp này, các cậu đều là rác rưởi. Sự giống nhau giữa rác và con người là gì, các cậu có biết không? Đó là giữa rác và con người đều thối nát như nhau cả. Các cậu nói những lời toàn rác rưởi, vậy tại sao các cậu lại sợ Juvia- một người mà các cậu cho là rác?

-Bọn tớ...

-Cả lớp im lặng nào!- Shintaro la lên. Các cậu có chắc chắn rằng Rise là người đi ra khỏi lớp đầu tiên không? Chỉ dựa vào lời nói từ một phía thôi sao? Các cậu không nghe Juvia chỉ vì Juvia là con gái của Miyamoto à? Tớ thật không hiểu nổi mấy cậu...

-Làm sao mà tớ tin được một đứa vốn là con gái của kẻ sát nhân được chứ.- Kazune quát lại Shintaro.

-Phải đó!- Cả lớp ồn ào. Mẹ của cậu ấy là kẻ sát nhân đấy, rồi cậu ấy cũng thừa hưởng cái tính xấu xa giống mẹ cho xem.

-Thôi đủ rồi!- Gray điềm tĩnh. Thật là...cái vụ án này, tôi sẽ tìm ra hung thủ cho mấy cậu.

-Cái gì? Gray- kun...- Cả lớp ồn ào.

-Gray- kun! Cậu không cần phải làm mấy chuyện này...- Yori khẽ nói. Lỗi là do Juvia...

-Phải đó Gray.- Rise nhỏ nhẹ.

Gray im lặng nhìn cả lớp bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu không thèm nghe đến những lời của Yori và Rise nói. Bởi vì lúc này hơn ai hết, đối với cậu, cả lớp này đều là những con người dối trá.

Đây rõ ràng là một vụ chơi khăm Juvia...Gray đang nghĩ như thế...

Không những chơi khăm mà còn vu oan cho cậu ấy nữa...

Gray hướng đôi mắt chán ghét vào Rise...

-Gray- kun!- Juvia vừa thì thầm vừa níu lấy áo của Gray. Sao cậu...lại bảo vệ...tớ?

-Ngốc này!- Gray búng nhẹ vào trán của Juvia trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ là bạn của cậu, là bạn của Juvia. Vả lại, nếu là bạn, thì tớ sẽ tin bạn của mình hơn ai hết.

Gió ngoài trời bắt đầu thổi, khẽ thổi bay mái tóc màu xanh của Juvia lên...

-Gray...- Juvia thì thầm. Cảm ơn cậu...

Juvia mỉm cười nhìn Gray, trên đôi mắt đang dần khô nước mắt của mình, cô nhận ra một điều: Tia sáng mà cô đã thấy trong miền kí ức đó, có lẽ nào, nó là Gray?..

Trong cuộc đời đầy bóng tối của Juvia, lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm đau thương và mất mát, cũng có một người gọi Juvia là "bạn"...

Người đó, không hiểu vì sao lại giống như lời mà mẹ nói với Juvia đã thấy đến thế?...

" Con người! Khi được sinh ra luôn được Thượng Đế ban cho một người bạn. Trong lúc con đang lạc lối, thì khi nhìn thấy một tia sáng giữa màn đêm, con biết không? Tia sáng đó chính là người bạn mà con đã được ban tặng đấy... "

*****

(*)Kanon: (Kanon Nakagawa) Một thần tượng Idol trong truyện.
22/1/2016, 1:49 pm

#9

Senji
Senji
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 290
»¥ên ¥ên : 2846
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 814
»Ghi danh Ghi danh : 2015-10-28
»Giới tính Giới tính : Female
Lời văn khá tốt, từ ngữ phong phú, cốt truyện mạch lạc và liên kết... có lẽ là những từ thích hợp nhất để nói về fic của bạn [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... DCzLlfE

Tuy nhiên vẫn còn một số lỗi cơ bản sau (lỗi một cách hệ thống mới ghê [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 683083766 )

Sai
- Gray... - Juvia thì thầm. Cảm ơn cậu...

Đúng
- Gray... - Juvia thì thầm - Cảm ơn cậu...

dấu gạch ngang dùng để đánh dấu phần chú thích cho nên khi kết thúc chú thích thì phải gạch thêm lần nữa [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... GBzA8vX

Chuyện gì đây? Cốt truyện đang bị đảo lộn hoàn toàn. Rise là Juvia, còn Juvia là Rise ư? Rõ ràng cách đây khoảng hai tiếng, chính xácJuvia mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp mà, rõ ràng Rise mới là người ở trong lớp. Tại sao lại như thế này? Chính xác thì Juvia phải là người bị vu oan còn Rise mới là người vu oan chứ.

mình đã in đậm nhũng cụm từ bị lặp, ngoài gọi tên hay một tính từ nhất định nào đó thì cậu vẫn có thể sử dụng đại từ và quan hệ từ để làm cho câu văn mượt mà hơn, mình đã sửa lại đôi chỗ ở đoạn này [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... DCzLlfE

Chuyện gì đây? Cốt truyện đang bị đảo lộn hoàn toàn. Rise là Juvia, còn Juvia là Rise ư? Rõ ràng cách đây khoảng hai tiếng, chính xác là Juvia mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp mà còn cô bạn kia mới là người ở trong lớp. Tại sao lại như thế này? Sự thật thì cô phải là người bị vu oan còn Rise mới là người vu oan chứ.

đó chỉ là chút nhận xét của mình thôi, cảm ơn vì đã dành chút thời gian đọc cái cmt này tới chữ cuối cùng [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... Yuvlxhx
22/1/2016, 5:49 pm

#10

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
Senji wrote:
Lời văn khá tốt, từ ngữ phong phú, cốt truyện mạch lạc và liên kết... có lẽ là những từ thích hợp nhất để nói về fic của bạn

Tuy nhiên vẫn còn một số lỗi cơ bản sau (lỗi một cách hệ thống mới ghê  )

Sai
- Gray... - Juvia thì thầm. Cảm ơn cậu...

Đúng
- Gray... - Juvia thì thầm - Cảm ơn cậu...

dấu gạch ngang dùng để đánh dấu phần chú thích cho nên khi kết thúc chú thích thì phải gạch thêm lần nữa

Chuyện gì đây? Cốt truyện đang bị đảo lộn hoàn toàn. Rise là Juvia, còn Juvia là Rise ư? Rõ ràng cách đây khoảng hai tiếng, chính xác là Juvia mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp mà, rõ ràng Rise mới là người ở trong lớp. Tại sao lại như thế này? Chính xác thì Juvia phải là người bị vu oan còn Rise mới là người vu oan chứ.

mình đã in đậm nhũng cụm từ bị lặp, ngoài gọi tên hay một tính từ nhất định nào đó thì cậu vẫn có thể sử dụng đại từ và quan hệ từ để làm cho câu văn mượt mà hơn, mình đã sửa lại đôi chỗ ở đoạn này

Chuyện gì đây? Cốt truyện đang bị đảo lộn hoàn toàn. Rise là Juvia, còn Juvia là Rise ư? Rõ ràng cách đây khoảng hai tiếng, chính xác là Juvia mới là người đầu tiên đi ra khỏi lớp mà còn cô bạn kia mới là người ở trong lớp. Tại sao lại như thế này? Sự thật thì cô phải là người bị vu oan còn Rise mới là người vu oan chứ.

đó chỉ là chút nhận xét của mình thôi, cảm ơn vì đã dành chút thời gian đọc cái cmt này tới chữ cuối cùng
Xin lỗi vì mình không biết cách chép lại lời dẫn của bạn như thế nào

Cảm ơn chân thành vì lời nhận xét của bạn.
Spoiler:
22/1/2016, 6:21 pm

#11

Senji
Senji
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 290
»¥ên ¥ên : 2846
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 814
»Ghi danh Ghi danh : 2015-10-28
»Giới tính Giới tính : Female
Xin lỗi vì mình không biết cách chép lại lời dẫn của bạn như thế nào

bấm quote là được mà [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... GBzA8vX

Cảm ơn chân thành vì lời nhận xét của bạn.
Cái khúc dấu gạch ngang đó, dấu thứ nhất là mình muốn cho biết đó là lời gọi Gray của Juvia. Sau đó mình chấm một cái, Juvia nói tiếp:" Cảm ơn cậu ". Nghĩa là hai câu trên không hoàn toàn liên quan đến nhau. Mình cho cái khúc Gray... ba chấm là mình muốn miêu tả giọng của Juvia nhẹ nhàng nhỏ nhẹ để gọi chứ không phải là Gray!- Cách này gọi khá mạnh và rõ tiếng. Nên cách dùng hai dấu gạch nối của bạn mình không dùng.

ý mình là sau "Juvia thì thầm" thì nên thay dấu chấm bằng dấu gạch ngang [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 2YKE6hD ngữ pháp tiếng Việt chứ không phải ý kiến chủ quan của mình đâu [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... 2YKE6hD

Vả lại, cách diễn đạt của mình khi đọc lên nghe rất rõ ràng và không có ngượng chỗ nào nên mình không đổi.

mình đang nx về mặt văn viết chứ chưa nói đến văn nói [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... DCzLlfE

Dù sao thì cảm ơn bạn rất nhiều vì đã nhắc nhở mình nhiều như thế này.

trông dài dòng thế thôi chứ ít mà [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... DCzLlfE

Xin lỗi vì đã viết ra một câu chuyện khiến bạn đọc cảm thấy khó chịu.

không sao, chỉ là nhận xét thôi mà [Gruvia Fanfic] Tiếng phong linh trong mùa mưa năm ấy... Yuvlxhx
22/1/2016, 7:06 pm

#12

Hasuko Sharoe
Hasuko Sharoe
Thành viên năng động
Thành viên năng động
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 159
»¥ên ¥ên : 1324
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 573
»Ghi danh Ghi danh : 2015-09-04
»Giới tính Giới tính : Female
Cảm ơn vì lời nhận xét của bạn. Mình sẽ cố gắng sửa lại trong những chương truyện tiếp theo. Mình rất vui vì bạn đã đọc truyện của mình và cho mình ý kiến như thế này. Thành thật cảm ơn bạn.

#13

Sponsored content

Go to page : 1, 2  Next

Liên kết Facebook
Lưu ý: Hãy bình luận lịch sự để ủng hộ tác giả nhé.