[DAILY UPDATES] Creepypasta - Những câu chuyện kinh hoàng!
+30
Senji
sakura80
tinhhlkaa7
Kami-sama
Kin
redrangers
ZzYuHaRanzZ
hailuadichat
shinku_jun69
masticaterob
scarletofmagic
zukilirynshady
kakaallstars
Amasaka Takashi
Hana-chan
yukihana
julie makimoto
boy9xfunny2209
npsuperman
doremon10
Kiyomi
platinumBerlit
houka
alice_alexander
yukari1997
casablanca1992
chirou
Reito
myphuoc789
Blue_RS
34 posters
Diễn đàn  » Hội nhóm - Thư giãn » Horror FC

Go to page : Previous  1 ... 12 ... 20, 21, 22 ... 30 ... 40  Next

7/3/2015, 9:51 pm

#241

Kin
Kin
Cộng tác viên • 「Thành viên danh dự」
Cộng tác viên • 「Thành viên danh dự」

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 8104
»¥ên ¥ên : 249217
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 98354
»Ghi danh Ghi danh : 2013-05-18
»Giới tính Giới tính : Male
Người Yêu Của Anh Ấy

Tác Giả: Hulk NT

Đồng hồ đã gần điểm 12h khuya, nhà tôi cũng sắp dọn hàng đi ngủ, vốn dĩ là một trong những cửa hàng tạp hóa bán trễ nhất khu này, nhưng đang là tháng cô hồn, má tôi kêu nên dọn trước khi 12h. Đang loay hoay với đống đồ thì bỗng một chàng thanh niên phóng xe với tốc độ kinh hoàng như xé gió về phía cửa hàng nhà tôi, hắn mua một gói nước xả và một túi xà bông giặt đồ, đằng sau hắn còn chở thêm một cô gái, dường như hắn và cô ta chẳng đá động gì tới nhau, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng sao có nhiều chỗ bầm dập quá thế kia... Mua xong hắn cấp tốc lên xe và phóng một mạch về phía trước, để ý kĩ mới thấy, tên này có cái áo nửa đỏ nửa trắng giống giống với cái áo của tôi... Dọn đồ xong, tôi ăn cơm và sửa soạn đi ngủ,...

Mọi người làm gì mà mới sáng sớm đã tập trung đông đúc ở ngôi nhà phía trước đằng xa kia quá nhỉ,...Tôi và mẹ tiếp tục bày hàng...Sau đó tôi mới biết ở đó xảy ra một vụ tự tử của một chàng trai nào đó...
Tò mò, thì ra là anh ta...

Spoiler:

8/3/2015, 12:29 pm

#242

doremon10
doremon10
Thành viên lão làng • 「VIP」
Thành viên lão làng • 「VIP」
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1802
»¥ên ¥ên : 11780
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 6050
»Ghi danh Ghi danh : 2014-07-18
»Giới tính Giới tính : Male
Búp bê Betsy


Như bao người khác, tuổi thơ của tôi rất đáng buồn. Thời đại này ai mà chẳng thế? Bố tôi bỏ đi khi tôi vừa sinh ra còn mẹ tôi lao vào thuốc phiện ngay sau khi đưa tôi về nhà. Bà quay lại với cuộc sống tiệc tùng và biến nhà chúng tôi thành ổ thuốc phiện. 5 năm đầu đời tôi sống trong mùi khói thuốc. Thứ mùi tràn ngập hành lang, len lỏi qua khe cửa và nhiều ngày không tan hết.

Mẹ tôi không phải người xấu, chỉ là nạn nhân của nghiện ngập. Khi dư dả bà sẽ mua thức ăn về nhà và đôi lúc còn mua quần áo từ Goodwill cho tôi. Những đồ đạc duy nhất trong phòng ngủ của tôi là một cái đệm lò xo, một bộ ga giường và một rương đồ chơi nhỏ màu xanh trắng. Tôi cũng chẳng có nhiều đồ chơi để cho vào rương, chỉ có 3 thứ được tặng dịp sinh nhật: một bộ màu vẽ, một cái xe đồ chơi màu đỏ, và cuối cùng, niềm vui và niềm tự hào của tôi, con búp bê Betsy.

Betsy là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi cùng nhau mở tiệc trà, cùng nhau ngủ, cùng nhau tắm và thỉnh thoảng, tôi nhớ nó còn nói chuyện với tôi.

Khi đã lớn và nhớ về Betsy, tôi nghĩ mình là một đứa trẻ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi khói thuốc phiện nên ký ức không thể nào đúng hết được. Dù vậy tôi vẫn nhớ giọng của nó, một giọng nói ríu rít cao vút. Và tôi nhớ những việc nó muốn tôi làm. Trộm thức ăn cho nó. Đưa muỗng cho nó, dao cho nó. Đánh kẻ xấu ngủ trên ghế nhà chúng tôi… Lúc nào cũng là những việc tồi tệ khiến tôi gặp rắc rối. Tôi đổ tội cho Betsy nhưng mẹ tôi không chịu tin. Người lớn chẳng bao giờ tin.

Năm lên 6 tuổi, tôi nhờ mẹ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Tôi muốn mời những cô bạn không-tốt-bụng-lắm ở trường đến, cho họ ăn bánh và khiến họ thích tôi. Tôi vẫn nhớ cảm giác khi đứng trong bếp, lòng tràn ngập hi vọng, tay run rẩy cầm chai nước ngọt, nín thở chờ đợi mẹ tôi trả lời. Bà quay sang nhìn tôi và cười.

“Tiệc sinh nhật hả? Laura, thật vớ vẩn. Làm sao mẹ lo đủ thức ăn cho 15 đứa trẻ thậm chí không phải con mẹ - mẹ còn không lo đủ cho con kia kìa! Con ăn như voi ấy, à phải nói là Betsy bé nhỏ mới đúng. Mẹ có ăn được mấy miếng đâu!”

Tôi đờ người khi bà lắc đầu, lầm bầm gì đó và dậm chân bước đi. Tôi nghe thấy tiếng nhạc trong phòng khách và một vài người nữa bước qua cửa nhà. Một số bỏ về, một số ở lại. Tôi không biết ai cả. Mẹ tôi mở tiệc suốt ngày. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một đứa trẻ, bạn bè tôi đều có tiệc sinh nhật, và giờ thì những đứa con gái xấu tính sẽ biết tôi quá nghèo không có nổi một bữa tiệc, chúng sẽ trêu ghẹo tôi nhiều hơn nữa.

Nước mắt tôi bắt đầu chảy ra, tôi chạy về phòng mình và đóng sập cửa. Betsy đang nằm trên giường và cười. Nó lúc nào cũng cười, làm sao tôi quên được. Cứ nhìn tôi và cười. Nó sẽ lại bảo tôi làm việc tồi tệ. Ví như đi trộm đồ ăn hoặc tệ hơn. Đây là lỗi của nó. Betsy không phải đi học. Betsy không gặp rắc rối như tôi. Và trí óc 5 tuổi non nớt của tôi đã tin rằng chính con búp bê, mà không phải mẹ tôi, là nguồn cơn cho những khổ sở này.

Tôi hét lên giận dữ và ném cái chai thật mạnh về phía giường. Cái chai đập vào Betsy và con búp bê lăn xuống sàn. Tôi cười. Tôi lôi nó vào phòng tắm rồi vứt nó vào bồn, nơi lúc nào cũng có nước vì đường ống bị tắc. Tất nhiên, nó không phản ứng lại khi ở dưới nước, việc đó khiến tôi thoải mái hơn. Vài phút sau, khi tôi đã bớt giận và chán hành hạ con búp bê ưa thích, tôi ném nó vào rương đồ chơi và đóng sập nắp lại. Tôi đá cái rương về phía tường; tôi không muốn nhìn thấy Betsy nữa.

Sau đó tôi không còn sở hữu con búp bê nào khác. Khoảng một tuần sau cảnh sát đến và 2 quý cô đưa tôi đến sống ở một ngôi nhà mới, một bang mới, với thức ăn, đồ chơi và không có thuốc phiện. Cái rương đồ chơi bị tống vào kho và cái xe nhỏ biến mất. Tôi không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Khi tôi lớn hơn, bố mẹ nuôi của tôi bảo rằng bà ấy đang thực hiện án tù 25 năm. Tôi cũng chẳng có tình cảm gì với bà, tôi vẫn gặp ác mộng về cuộc sống bà cho tôi. Tôi tập trung vào việc học tập ở trường và lờ đi những bức thư bà gửi từ nhà tù. Khi tôi là thiếu niên bà cũng tìm tôi vài lần nhưng tôi luôn từ chối các cuộc gọi ấy.

Đến tận buổi sáng hôm nay, tôi giờ đã 30 tuổi, đã có con và một người chồng yêu tôi tha thiết. Tôi có một ngôi nhà đẹp, 2 con chó và làm công tác xã hội để giúp đỡ những đứa trẻ bất hạnh như tôi. Thế nên khi nhận được thư thoại từ mẹ tôi, nói rằng bà đã được phóng thích và muốn nói chuyện, tôi đủ bình tâm để nghe bà nói.

Con tôi vừa từ trường về nhà nên tôi phải ra căn nhà nhỏ ở sân sau để nghe điện của mẹ. Căn nhà đó là lãnh địa của bọn trẻ và chúng thường chơi ở đó vào mùa hè. Tôi ngồi trên rương đồ chơi cũ của mình, hiện tại được dùng làm bàn tiệc trà, và quay số điện thoại mẹ để lại cho tôi.
3 hồi chuông.

“Alô? Laura à?”

“Chào mẹ. Mẹ thế nào rồi?”

“Ôi Laura, cám ơn con đã nói chuyện với mẹ. Mẹ biết con đã có cuộc sống và gia đình riêng. Mẹ muốn gặp họ lắm! Mẹ chỉ muốn nói là mẹ rất xin lỗi. Vì tất cả.”

“Mẹ sẽ không bao giờ được gặp con của con. Con cũng nói luôn đây. Thuốc phiện đã hủy hoại mẹ và mẹ kéo cả con theo nữa. Nói thật, con ngạc nhiên vì mãi mẹ mới bị bắt đấy.”

“Mẹ không hiểu ý con nói bị bắt là sao, Laura. Mẹ thật sự không biết gì cả! Mà, cũng không quan trọng nữa. Mẹ hiểu tại sao con cảm thấy như thế. Tại sao con lại ghét mẹ và không muốn mẹ gặp cháu của mẹ. Mẹ đã học được rất nhiều về Chúa và sự tha thứ khi mẹ bị giam và… ôi Laura, mẹ rất xin lỗi vì Betsy.”

“Betsy?” Tôi ngừng lại, khó hiểu. “Sao mẹ lại quan tâm đến nó?”

“Mẹ biết, mẹ biết mà Laura, tin mẹ đi. Tất cả là lỗi của mẹ, là thuốc phiện. Và Betsy, Chúa ơi, giá như mẹ tỉnh táo hơn, giá như mẹ biết. Nó đã đi mất rồi và tất cả là lỗi của mẹ.”

Khi mẹ tôi bắt đầu khóc, tôi nóng ruột gõ tay lên rương đồ chơi. Thuốc phiện đã làm hỏng não của mẹ tôi rồi.

“Mẹ, sao mẹ lại nói về Betsy? Sao mẹ lại quan tâm? Và con biết Betsy ở đâu mà.”Ngay phía dưới đây.

“Con biết sao? Con đang nói gì thế Laura? Chúa ơi, nó đâu?!”

Tôi không tự nhiên cựa mình. “Betsy ở trong rương đồ chơi.”

Tôi tưởng bà đã cúp máy, bên đầu dây kia không có tiếng động gì dù là một hơi thở.

“…Con nói em con đang ở trong rương đồ chơi?”

“Em con? Mẹ đang nói gì thế? Mẹ đã quay lại hút hít rồi à? Betsy là một con búp bê. Con tống nó vào rương một vài ngày trước khi mẹ bị bắt vì tàng trữ thuốc phiện.”

“Laura… Chúa ơi không… không… Laura, mẹ không bị bắt vì thuốc phiện, mẹ bị bắt vì Betsy biến mất! Con luôn gọi con bé là búp bê nhỏ, nhưng mẹ tưởng con biết… Chúa ơi, con đã làm gì hả Laura? Con đã làm gì con bé?!”

Không có cảm xúc gì, tôi đặt điện thoại xuống bên cạnh và đứng dậy. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu thống khổ của mẹ và cảm thấy bóng đen của đau đớn trong lồng ngực. Những ký ức bị đẩy lùi về phía sau sắp trào ra như cơn lũ. Đẩy một cánh cửa trong trí óc, một cánh cửa đã bị khóa chặt từ rất lâu, đến mức tôi quên là nó còn tồn tại.

Lẽ nào ảnh hưởng của thuốc phiện đã khiến tôi nhầm tưởng một đứa bé là búp bê? Đòi đồ ăn, đòi dụng cụ để ăn, đòi tôi bảo vệ khỏi kẻ xấu…

Không…

Tôi chậm chạp quay lại và nhìn xuống cái rương. Chắc chắn là quá nhỏ. Không thể nhét một người vào bên trong. Không thể. Nhưng một đứa bé rất nhỏ, gầy rạc vì đói thì sao? Như thế thì sao? Nếu tôi là cảnh sát tôi sẽ không tìm đứa bé trong cái rương này. Nó quá nhỏ.

Tôi quỳ xuống đất và gạt cái móc. Không nhìn sẽ tốt hơn. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua, tôi đã có cuộc sống mới. Tất cả sẽ biến mất khi mở cái rương này. Tôi không nên mở nó. Tôi nên vứt nó ở một khoảnh đất nào đó và quên đi nó từng tồn tại. Tôi không nên nhìn bên trong…

Tôi mở cái rương.

Tôi chưa bao giờ có búp bê. Mẹ tôi chưa bao giờ đủ tiền mua một con cho tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ có một cái xe nhỏ. Nhưng tôi có một cái rương đồ chơi. Một cái rương đồ chơi xinh xắn màu xanh trắng. Và hồi 5 tuổi, tôi đã nhấn chìm đứa em gái 2 tuổi của mình rồi đặt con bé vào đó. Giờ thì cuộc đời tôi chấm hết. 

8/3/2015, 8:00 pm

#243

myphuoc789
myphuoc789
Thành viên nòng cốt
Thành viên nòng cốt
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 815
»¥ên ¥ên : 5155
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 2072
»Ghi danh Ghi danh : 2014-05-08
»Giới tính Giới tính : Female
từ That was when the hairs on the back of my neck stood on end nghĩa là Đó là khi các sợi lông trên gáy tôi dựng đứng

8/3/2015, 9:11 pm

#244

masticaterob
masticaterob
Thành viên nhiệt huyết
Thành viên nhiệt huyết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 355
»¥ên ¥ên : 283
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 101
»Ghi danh Ghi danh : 2014-01-23
»Giới tính Giới tính : Male
School Desk
Ở Hàn Quốc, các bậc phụ huynh khiến học sinh chịu rất nhiều áp lực từ việc học và bắt chúng phải học thật tốt. Có 1 cô bé bị cha mẹ ép học khiến việc học như 1 gánh nặng. Họ bắt cô bé học 7 ngày trong tuần và cô bé rất hiếm khi được cha mẹ cho phép có thời gian vui chơi cùng bạn bè. Thậm chí cha mẹ còn mua lại bàn cũ của nhà trường để cô tự học ở nhà tốt hơn.

Vài ngày sau, cô gái bắt đầu gặp rắc rối. Không phải vì những môn học khó; mà do bất kể khi nào cô ngồi vào chiếc bàn học ở nhà chỉ trong vài phút, lưng của cô bé trở nên thực sự đau mỏi. Càng ngày sự việc càng trở nên nghiêm trọng và cô không thể tập trung học. Thứ hạng trong lớp của cô nhanh chóng tụt dốc và bố mẹ cô bé bắt đầu lo lắng.

Họ đưa cô tới nhiều bác sĩ, nhưng không ai tìm ra lí do gây ra những cơn đau của cô. Họ cho rằng nguyên nhân có thể là ảnh hưởng của stress. Kì lạ là cô bé học ở trường mà không gặp bất kì khó khăn nào cho tới khi cô ngồi vào bàn học ở nhà. Khi ấy, cơn đau trở nên thật dữ dội.

Điểm số trong lớp của cô càng ngày càng tụt dần. Mẹ cô quyết định đi xin ý kiến của những nhà ngoại cảm và thầy bói với hi vọng tìm ra cách chữa trị chứng bệnh cô bé đang mắc phải. Nhưng thật không may là không ai tìm ra được giải pháp cả.

Tuy nhiên, trong một lần nói chuyện với 1 bà bạn, bà được gợi ý là nên chụp ảnh tư thế ngồi của cô bé. Đó có thể là nguyên nhân gây ra những cơn đau ấy.

Tối hôm đó, bà lấy chiếc máy ảnh từ trong tủ. Cô bé đang ngồi xuống bàn bắt đầu học và bà mẹ lấy máy chụp một tấm. Sau khi có bức ảnh, bà mẹ cực kì kinh hãi.

Cô bé đang ngồi học bình thường nhưng ở phía trên cô là 1 cô bé khác cổ buộc thòng lọng. Bóng ma này đang cố gắng đặt chân lên vai con gái bà.

Sáng hôm sau, bà mẹ tới trường nơi mà bà đã mua được cái bàn và chất vấn vị hiệu trưởng. Hóa ra cô bé bí ẩn trong bức ảnh là học sinh cũ của trường. Cô là người trước đây đã ngồi ở cái bàn đó. Vài năm trước, cô bé ấy cũng bị chịu rất nhiều áp lực từ việc học và treo cổ ở lớp.

8/3/2015, 9:16 pm

#245

Reito
Reito
Tổng quản danh dự
Tổng quản danh dự

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 3775
»¥ên ¥ên : 68785
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 30893
»Ghi danh Ghi danh : 2012-08-21
»Giới tính Giới tính : Male
Social Network

- Bầu không khí tang thương bao trùm cái ngôi nhà ấy. "Stace chết rồi". Ai đó đã đột nhập vào phòng cô ta, dùng dao chém xối xả. Không chỉ vậy, hung thủ còn dùng một cây cờ lê đập biến dạng cả khuôn mặt. Sau đó lôi xác cô ấy ra treo lủng lẳng ở ban công phòng. Thật man rợ. Lúc đấy trên màn hình máy tính vẫn hiện đoạn đối thoại giữa cô ấy và Emilia - bạn thân của cô ấy.

+Emilia, dường như có một gã đang cưa cẩm t.
-Chờ gì nữa, tới luôn đê :|
+Chờ tý đã, gã trả lời inbox lâu quá, cứ như tên lúa ấy.
-Ờ.
+"Tao đang chờ mày" - cưa cẩm kiểu này thì thôi cho tao xin :|
-Ờ....
+"Tao đang chờ đây, cửa nhà không khóa chứ, nếu có tao sẽ đi đường khác, tao sẽ cho mày thấy mặt tao" - Emilia.....
-Gã đùa đấy, bỏ đi. Dở hơi...
+Ờ, thôi bỏ đi, coi phim tý.
-Kệ m :|

+Này, gã cứ inbox tao mãi, nhưng chỉ có mỗi một câu thôi "Vẫn đang chờ tao đó chứ?"
-M bảo nó xéo rồi chặn ngay. M cũng dở hơi không kém ấy.
+Ờ...

+"Mày nghĩ sẽ thoát sao?" - lại một nick khác...
-Thế m không biết chặn tin nhắn riêng từ người lạ à?
+...

-Sao rồi?
+Hả, à ờ, ổn. Vẫn đang....xem phim.
-M làm t lo đó.
-Stace. Còn đó không?
-Quái, m xem xong mà không trả lời à?
-Stace...
-Mới 1h đã ngủ, mọi hôm m có ngủ sớm thế đâu.
+Đang coi phim, con dở hơi này.
-À ờ...
+Này...trước cổng nhà t có ai đang đứng thì phải.
-Mẹ của m?
+Không, mẹ t nói là hôm nay không về, mẹ phải trực ca đêm ở công ty...
-M thấy rõ mặt không?
+Tuy không nhìn rõ nhưng t chắc chắn đó không phải người quen hay hàng xóm...Giờ này khu t ngủ cả rồi.
-Đóng cửa sổ rồi tắt đèn đi. Mặc kệ.
+Hắn đi rồi.
-Tốt
+Chào Emilia.
-?
+Chờ nhé.
-Con dơ hơi. Ngủ đi m.

-Chưa ngủ à. 3h rồi đấy.
+T đang chờ m đây...

* Emilia giờ như người mất hồn vì không ngờ được đấy là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa cô ấy và nhỏ bạn thân. Cảnh sát vẫn đang điều tra manh mối từ tang vật là cái cờ lê đẫm máu trên sàn. Dường như việc này đang đi theo chiều hướng tiêu cực khi mà sau đó cảnh sát lại tìm thấy xác Emilia ở phòng riêng, không hề khác so với Stace...

[DAILY UPDATES] Creepypasta - Những câu chuyện kinh hoàng! - Page 21 1236825_739402689514263_8411983403216122257_n

8/3/2015, 10:07 pm

#246

Kin
Kin
Cộng tác viên • 「Thành viên danh dự」
Cộng tác viên • 「Thành viên danh dự」

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 8104
»¥ên ¥ên : 249217
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 98354
»Ghi danh Ghi danh : 2013-05-18
»Giới tính Giới tính : Male
11. Gift

Tác giả: Bee

Hôm nay là sinh nhật tôi, thật là vui quá đi! Có lẽ đây sẽ là bữa tiệc sinh nhật không thể quên của tôi đâu! Đám bạn tôi và tôi cùng nhau quẩy từ lúc chiều cho đến nửa đêm. Lúc buổi tiệc kết thúc, tôi và 2 đứa bạn thân nhất cùng nhau mở quà. Lúc đấy tôi nhận được 1 bưu kiện lạ không có người gửi, chỉ đề lên chỗ người gửi 1 chữ "GIFT" màu đỏ thẫm, còn chỗ người nhận thì ngoài địa chỉ của tôi, còn thêm dòng chữ "Happy Birthday!". Chắc là có người muốn tặng quà sinh nhật cho tôi đây mà! Mở ra xem nào! Wow! 1 chai rượu vang kìa, còn là loại xịn đó nha. Ngoài ra còn có 1 tờ giấy nhỏ ghi: "Chai "gift" này sẽ giúp bạn cảm thấy thanh thản. Hãy uống đi!". Quan tâm làm gì đến nó chứ, chỉ là chai rượu vang thôi mà, rót ra uống là vui chứ có gì đâu mà "giúp bạn thanh thản". Tôi rót rượu mời 2 người bạn uống. Chắc là họ đã quá mệt nên khi vừa uống ly rượu xong thì họ đã lăn ra ngủ. Cùng lúc đấy tôi thưởng thức món rượu thơm ngon. Bỗng tôi chợt nhận ra rằng tôi đã muộn rồi...

Spoiler:

9/3/2015, 4:30 pm

#247

Reito
Reito
Tổng quản danh dự
Tổng quản danh dự

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 3775
»¥ên ¥ên : 68785
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 30893
»Ghi danh Ghi danh : 2012-08-21
»Giới tính Giới tính : Male
Họ gọi tôi là nghệ sĩ. Tôi tạo nên các tuyệt tác cho riêng mình. Chính tay tôi tạc những đường nét đầu tiên. Nhưng thật đáng buồn, chính tay tôi lại phải chôn vùi những tuyệt tác ấy. Tại sao? Chúng. Chúng sinh sôi, nảy nở như một đám vi khuẩn gặp xác chết. Dĩ nhiên tôi già rồi nhưng đâu có chết. Chúng sinh sôi ở khắp nơi, nơi nào có chúng, nơi đó tuyệt tác của tôi bị tàn phá. Cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu, tôi có gắng sức thế nào, chúng cũng như những con virus kháng thuốc. Chúng vượt qua tất cả nhanh chóng, và lại tàn phá nơi này. Thậm chí em gái tôi, chúng cũng dám sờ vào da thịt mềm mại của cô ấy. Bọn khốn kiếp!
Nếu mất đi một phần chính mình, để tiêu diệt chúng, thật là rẻ.

THỜI GIAN

Spoiler:

9/3/2015, 9:31 pm

#248

Kin
Kin
Cộng tác viên • 「Thành viên danh dự」
Cộng tác viên • 「Thành viên danh dự」

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 8104
»¥ên ¥ên : 249217
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 98354
»Ghi danh Ghi danh : 2013-05-18
»Giới tính Giới tính : Male
Cánh cửa

Tác giả: lê hoàng lâm

"Ngươi vĩnh viễn ỡ mãi nơi đây, cánh cữa đã đóng lại và ngươi chẵng bao giời có thể đẩy nó ra"
Cầm lá thư trên tay, hắn bắt đầu gào thét. Hắn bắt đầu đập cữa. Tay hắn, chân, đầu va vào cánh cửa trong tuyệt vọng. Máu bắt đầu chảy. Hắn dần kiệt sứt . Bê bết máu. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào cánh cửa. Nhìn vào camera theo dõi. Chỉ còn 1 vũng lầy nhộm đỏ
- "Tớ quên báo hắn biết cữa mở trong"

Spoiler:

10/3/2015, 12:40 pm

#249

doremon10
doremon10
Thành viên lão làng • 「VIP」
Thành viên lão làng • 「VIP」
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1802
»¥ên ¥ên : 11780
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 6050
»Ghi danh Ghi danh : 2014-07-18
»Giới tính Giới tính : Male

10/3/2015, 8:50 pm

#250

Kiyomi
Kiyomi
Quản gia tận tụy
Quản gia tận tụy

Pet
:
Waifu/Pet

:
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2443
»¥ên ¥ên : 50984
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 45819
»Ghi danh Ghi danh : 2013-12-11
»Giới tính Giới tính : Female
Cái bàn

Tại Hàn Quốc, các bậc phụ huynh đặt rất nhiều áp lực cho con cái họ trong việc học hành. Họ muốn con mình phải chăm chỉ và vượt trội ở trường. Một cô gái có cha mẹ giống như thế, nhưng họ còn tệ hơn. Họ bắt cô học suốt bảy ngày một tuần và cô hiếm khi được phép đi ra ngoài vui chơi với bạn bè mình. Họ thậm chí còn mua cho cô ấy một cái bàn học cũ để cô có thể học tốt hơn ở nhà. Sau một vài ngày, cô gái bắt đầu gặp một số vấn đề. Không phải vì môn học khó, mà là do mỗi lần cô ngồi vào bàn của mình là cô lại cảm thấy lưng mình nhức mỏi không nguôi. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn và tồi tệ hơn khiến cô ấy không thể nào học bình thường được. Điểm của cô bắt đầu sa sút khiến cho cha mẹ cô rất lo lắng. Mẹ cô đưa cô đến nhiều bác sĩ, nhưng không ai trong số họ có thể tìm thấy bất cứ điều gì lạ. Và kết luận rằng tất cả là do cô căng thẳng quá. Điều kỳ lạ là cô gái có thể học ở bất cứ đâu như ở trường mà không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng ngay khi trở về nhà, ngồi vào bàn là cô lại bắt đầu cảm thấy đau nhức dữ dội ở lưng. Khi điểm số của cô trượt thấp hơn và thấp hơn nữa, mẹ cô trở nên tuyệt vọng. Thậm chí, bà còn bắt đầu tham khảo ý kiến các nhà tâm linh học và thầy bói với hy vọng rằng họ có thể tìm ra cách chữa trị căn bệnh của cô con gái yêu quí. Thật không may, không ai có thể giúp bà. Tuy nhiên, một ngày nọ, người mẹ nói chuyện với một người bạn của bà. Người phụ nữ đó cho rằng có thể có cái gì đó liên quan đến tư thế ngồi của cô gái. Bà ta khuyên người mẹ nên chụp một bức ảnh lúc con gái mình đang ngồi trên bàn học. Người mẹ trở về nhà đêm đó và lấy máy ảnh của mình ra khỏi tủ. Sau đó, bà bảo con gái mình ngồi vào bàn và chụp ảnh. Khi nhìn vào bức ảnh, bà đã vô cùng kinh hãi. Cô con gái đang ngồi ở bàn học, nhưng… bên trên… có một cô gái đang treo cổ trên một cái thòng lọng. Hồn ma đó đang cố gắng để đưa chân mình lên vai của cô con gái. Sáng hôm sau, bà mẹ đi đến trường, nơi mà bà đã mua cái bàn và thẩm vấn hiệu trưởng. Hóa ra là cô gái bí ẩn trong bức ảnh là một cựu học sinh của trường, và cô ta cũng là người đã từng ngồi tại cái bàn đó. Do không chịu được những áp lực của việc học tập và thi cử, cô gái tội nghiệp đó treo cổ tự ngay trong lớp học vài năm trước.

11/3/2015, 5:42 pm

#251

shinku_jun69
shinku_jun69
Thành viên tiềm năng
Thành viên tiềm năng
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 142
»¥ên ¥ên : 102
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 70
»Ghi danh Ghi danh : 2012-08-10
»Giới tính Giới tính : Female
Họ, bảy người thông thái nhất thế gian, nói và hiểu bảy thứ ngôn ngữ.
Họ, đi tìm những nhân chứng còn sót lại của những trận chiến thế kỷ.
"Còn sống không?" - Astra hỏi những người còn lại về một người đàn ông nằm sóng soài bên cạnh một bãi vỏ đạn đồng.
"Hãy cứu hắn, hắn sẽ là nhà lãnh đạo lỗi lạc nhất hành tinh!"
"Nhưng hắn sẽ là một con quỷ khát máu..."
"Đừng lo, đó là việc mà hắn phải làm"
"Tại sao? Chẳng phải Alyss đã ngăn cản chúng ta sao?"
Bảy người không ai nhìn ai, một bầu không khí im lặng diễn ra.
Bảy người bọn họ bỏ đi.
Gã đàn ông choàng tỉnh. Trên tay là một chữ thập xiêu vẹo.
Người đàn ông thứ bảy ngoảnh lại nhìn hắn và cười một nụ cười nửa miệng.

11/3/2015, 6:46 pm

#252

doremon10
doremon10
Thành viên lão làng • 「VIP」
Thành viên lão làng • 「VIP」
Cây bút vàng
Đạt 100 bài viết
Thành viên gắn bó
Hoạt động trên 3 năm
Đại gia
Đạt trên 1000 yên
»Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1802
»¥ên ¥ên : 11780
»Điểm tích lũy Điểm tích lũy : 6050
»Ghi danh Ghi danh : 2014-07-18
»Giới tính Giới tính : Male
O’Malley’s Family Restaurant

Tôi tôn thờ anh trai tôi- Calvin. Đối với tôi, anh ấy là người tuyệt vời nhất thế giới. Tất cả những gì anh ấy làm đều cuốn hút tôi. Dường như anh ấy ở một thế giới khác vậy. Anh ấy là lớp trưởng, là một ngôi sao bóng chày. Một con người hoàn hảo, tất cả mọi cô gái đều nghĩ như vậy. Mặc dù đã lớn nhưng anh ấy không hề cộc cằn, thô lỗ. Và tôi nghĩ đó là lý do chúng tôi hòa thuận đến vậy.

Còn một điều nữa, anh ấy chưa từng làm tổn thương tôi, cho dù bằng cách nào. Các bác sĩ của tôi đều bất ngờ. Một người anh trai chưa từng làm tổn hại đến em gái mình sao? Điều này chưa từng tồn tại. ( À, các bạn biết đấy, những bác sĩ tâm thần, những bệnh nhân tìm đến họ đều gặp rắc rối về quan hệ gia đình của mình). Calvin rất tuyệt vời, anh ấy chưa từng làm hại đến một con ruồi. Anh ấy luôn sẵn sàng lắng nghe tôi. Anh ấy cho tôi nằm trên sàn, nghe những bản Led Zeppelin, trong khi anh làm bài tập. Tôi cảm thấy mình là một cô gái may mắn nhất thế giới.

Chúng tôi cùng nhau lớn lên, trong một thị trấn nhỏ ở Rhode Island, chỉ có hai chúng tôi chơi cùng nhau. Có lẽ đó là vì hoàn cảnh gia đình, nhưng thật sự chúng tôi rất cần nhau. Cha tôi là một kẻ nghiện rượu. Ông trở về nhà lúc đã say khướt và luôn trút toàn bộ sự giận dữ của ông lên chúng tôi. Calvin luôn bảo vệ tôi. Anh ấy cho tôi ngủ trên giường của mình vì vậy tôi không bao giờ nghe thấy tiếng ba mẹ tôi đánh nhau trong căn phòng của mình.

Mẹ của tôi là một thiên thần. Bà là người duy nhất tôi có thể quay về để được giúp đỡ. Bà và anh trai là hai người giúp tôi thấu hiểu được nổi đau. Đáng tiếc thay, năm tôi mười ba tuổi bà đã qua đời. Cảnh sát khám nghiệm và bảo mẹ tôi chết do sử dụng thuốc giảm đau quá liều. Họ xem nó như một tai nạn ngẫu nhiên, nhưng tôi chắc chắn không phải là như vậy. Sau khi bà ra đi, cha tôi càng trở nên tàn bạo. Rồi anh trai tôi tốt nghiệp, anh chuyển vào một căn hộ bên kia thành phố, và đưa tôi cùng đi. Cha tôi không phản đối. Tôi chắc rằng ông không hề muốn chúng tôi ở đây.

Từ đó về sau, chúng tôi có được một cuộc sống riêng của mình. Calvin theo học một trường cao đẳng ở địa phương và làm việc tại một cửa hàng tạp hóa. Đó không phải là công việc tốt nhất nhưng nó giúp chúng tôi có đủ thức ăn qua ngày. Chăm sóc tôi quả là một điều khó khăn. Tôi không giỏi kết bạn và không thể hòa đồng với mọi người. Nhưng Calvin không bao giờ bỏ rơi tôi. Chúng tôi đã cùng nhau rời khỏi căn nhà đó và với tôi đấy là một điều hạnh phúc.

Và trong thời gian này chúng tôi đã thật sự phạm sai lầm. Vào thời điểm đó, hai chúng tôi hoàn toàn không biết. Cho đến bây giờ tôi vẫn vô cùng hối tiếc khi đã nghe điện thoại. Vào cuối hè năm 1976. Những cơn gió nhẹ của đầu tháng chín đến một cách nhanh chóng. Calvin và tôi đã cùng sống được hai năm. Tôi mười lăm, anh ấy mười chín. Tôi nhớ rằng lúc đó tôi đang ngồi ở bàn ăn làm bài tập về nhầ, còn Calvin đang sửa soạn nấu ăn. Chiếc điện thoại đang ở phòng khách, tôi đã giật bắn người khi nó bắt đầu đổ chuông.

“Xin chào”- tôi nhấc máy

Bên đầu dây bên kia là Joey Malone. Joey là người bạn tốt nhất của anh trai tôi thời trung học. Hai người họ đã thân thiết và giúp đỡ nhau cho đến khi lên đại học, mỗi người một trường. Joey đang ở Miami, tôi có thể nghe thấy sự xúc động trong giọng nói của anh. Chúng tôi trò chuyện một lát rồi anh ta bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Này, đưa điện thoại cho anh trai của em. Anh có một số chuyện cần nói, đảm bảo cậu ta sẽ rất thích.”

Tôi tròn mắt tinh nghịch và đưa điện thoại cho Calvin. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh cười sảng khoái ngoài phòng khách khi nói chuyện với người bạn của mình. Họ nói chuyện khoảng một tiếng. Và khi tôi bắt đầu nhâm nhi bữa tối thì Calvin bước vào.

“Xin lỗi đã bắt em chờ Laurel”- Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi lấy một chiếc ghế ngồi đối diện với tôi-“ Anh không thể tin được những gì Joey đã làm”

“Có phải anh ấy đang bị nhốt trong tù- Tôi nói đùa

“Không, nhưng cũng có thể lắm chứ. Hàng xóm của cậu ấy đang ở Bermuda tham gia ngày lao động cuối tuần và cậu ta muốn tổ chức một bữa tiệc ở đó lúc họ đi vắng. Và cậu ta mời chúng ta đến phá nó. Em tin nổi không?”

Anh ấy cười khúc khích rồi cắn một miếng gà. Đáng lẽ tôi nên biết rằng chúng tôi không nên đi. Đột nhập vào nhà người khác, như vậy là bất hợp pháp, và tệ hơn là chúng tôi còn tổ chức một buổi tiệc ở đó. Tôi biết rằng đó không phải là một ý tưởng tốt. Nhưng tôi đã ngây thơ, tôi chỉ mới mười lăm tuổi, và hơn tất cả, anh trai tôi- người tuyệt vời nhất thế giới muốn vậy. Vì thế, tôi đồng ý.

Calvin và tôi dự định lái xe đến nhà Joey. Nó sẽ mất một ngày từ Rhode Island. Nhưng cả hai chúng tôi đều cảm thấy nôn nao, chúng tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó. Chúng tôi cùng lái xe đường dài và ngân nga mọi ca khúc. Đây là thời gian tuyệt nhất cuộc đời tôi. Nhưng tôi đâu biết rằng nỗi sợ hãi đang chờ đợi chúng tôi phía trước… Nếu biết trước, tôi sẽ làm cho Calvin quay xe lại rời xa khỏi đây.

Chúng tôi đã ở trong xe khoảng mười ba tiếng. Bây giờ là chín giờ tối và chúng tôi đang ở một nơi nào đấy. Theo bản đồ ở đây là New Jersey, nhưng có vẻ không phải nó.

“Chúng ta có đang đi đúng đường không vậy?”

Tôi hỏi anh, miệng nhai chewgum. Anh vẫn chăm chú nhìn thẳng phía trước, gật đầu.

“Anh đang đi đúng theo những gì Joey hướng dẫn”

Tôi đảo mắt, thổi một cái bong bóng.

Chúng tôi tiếp tục lái xe, cho đến khi tôi thật sự biết rằng chúng tôi đã lạc đường. Anh trai tôi có một ý tưởng điên rồ rằng Joey- người bạn thân nhất của anh là một thiên tài, nhưng tôi biết rõ hơn. Calvin cảm thấy mệt mỏi. Còn tôi thì hồi hộp. Do ngồi quá lâu bây giờ chân tôi gần như tê cứng.

“Chúng ta có thể nghỉ một lát không anh?” Tôi rên rỉ, vị chewgum đã dần mất đi.

“Đừng nghĩ rằng bây giờ là hai tiếng trước. Liệu có nơi nào để nghỉ chứ?”

Calvin trả lời, anh đột ngột ho. Nó như một tiếng thở khò khè, làm tai tôi ù đi.

“Anh không sao chứ?”

Tôi hỏi, đầy quan tâm. Anh gật đầu, cố kiềm chế cơn ho. Thông thường, điều này không đáng ngại. Nhưng đêm đó, tôi luôn đề phòng cảnh giác. Calvin bị bênh hen suyễn rất nặng. Đã nhiều lần tôi tưởng như mình sẽ mất anh, thật đáng sợ khi nghĩ về nó. Nó đáng sợ hơn cả con đường dài vô tận trước mắt chúng tôi.

Ba phút sau, Calvin cảm thấy mất hy vọng.

“Chết tiệt”- Anh càu nhàu với chính mình- “ Thật ngu ngốc khi không lên một kế hoạch nào lúc nghe cậu ta nói về điều đó”

Tôi không trả lời. Tôi biết anh ấy sẽ không thừa nhận rằng tôi đã đúng. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái với mọi thứ xung quanh. Chẳng có gì thay đổi cả, khắp nơi chỉ toàn cây cối và chỉ duy nhất một chiếc xe đi ngang qua. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự tôi cảm thấy sợ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi đi ngủ? Phía bên kia của đường có gì? Chỉ cần nghĩ về chuyện đó tôi đã thấy sợ phải ra ngoài.

Cả hai chúng tôi đều đói. Đôi lúc, Calvin yêu cầu tôi kiểm tra lại bản đồ để xem có chỗ nào có thể nghỉ ngơi được. Không có gì cả. Thật sự thì, Calvin đã ngủ gật trong lúc lái xe, còn mắt tôi thì đã mờ dần trên tấm bản đồ.

“Calvin! Dậy đi! Có một nhà hàng cách đây khoảng hai mươi dặm” Tôi phấn khích kêu lên

Calvin mở to mắt

“Có thật khôngg?”. Anh ấy hỏi.

“Vâng, nó có tên là nhà hàng O’Malley’s Family, chắc chắn sẽ có một lối ra ở gần đây.”

Thật không thể tin vào may mắn của mình. Nhưng có điều gì đó rất lạ, nhà hàng này như thể là dấu tích của một nền văn minh cổ, cách đây hàng trăm dặm. Tuy nhiên tôi đang rất đói, vậy nên không quan tâm cho lắm. Tôi hướng dẫn cho Calvin đường đi. Chưa có bất kì dấu hiệu nào trong khu rằng tối đen này, nhưng tôi có thể cảm thấy, nó đang ở rất gần…

Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã tìm thấy nó. Tôi vẫn thấy đèn đang sáng. O’Malley’s trông giống như những nhà hàng năm 1950. Một nhà hàng nhỏ với cửa sổ lớn và thật dễ dàng để nhìn vào bên trong. Tôi thấy một vài người ở đó ngồi xuống bàn.

Calvin đậu xe trên con đường đất bên ngoài. Tôi thoải mái duỗi chân, hoàn toàn không lo lắng. Trời đã lạnh hơn nhiều. Tôi kéo khóa áo lên cao còn Calvin gài lại cúc của mình. Thơm thật! Tôi có thể ngửi thấy mùi café và bánh nướng.

Chúng tôi đi bên nhau. Tôi nhìn lên bảng hiệu:

O’MALLEY’S FAMILY RESTAURANT
(MOTEL ON EAST SIDE)

“Anh nghĩ chúng ta có thể qua đêm tại đây. Nếu em muốn”. Calvin mỉm cười.

Chúng tôi bước qua cánh cửa. Sàn nhà đều được lót bằng gạch carô và các quầy đều chất đầy những chai màu đỏ. Có một vài người đàn ông ngồi ở quầy nhấm nháp cốc café. Một người phụ nữ cùng cô con gái vừa cười khúc khích vừa ăn bánh kếp. Một nhóm thanh niên mặc áo khoác da đứng gần mấy hát tự động. Một người trong số họ bỏ một đồng xu vào máy, ngay lập tức những bài hát của Buddy Holly vang lên.

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong người tôi. Nó rất nhỏ nhưng vẫn cứ tồn tại mãi trong người tôi. Ngay lập tức tôi cảm thấy hơi hối hận. Tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng người phụ nữ đang tiến đến.

“Tôi có thể giúp gì cho các bạn?” Giọng nói mềm mại cất lên

Tôi ngước nhìn lên và bắt gặp một đôi mắt đen tuyền đang nhìn mình. Bà ấy khá lớn tuổi, người mặc một chiếc váy màu đỏ, đi đôi giày rất phù hợp với chiếc váy. Bà mỉm cười hiền hậu nhìn chúng tôi. Tôi không trả lời. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không mở miệng được.

“Vâng, chúng cháu cần một bữa ăn nhẹ để có thể tiếp tục lên đường”.

Calvin mỉm cười trả lời và huých nhẹ vào lưng tôi. Tôi gật đầu một cách yếu ớt thay cho lời tán đồng.

“Vâng, xin mời vào bên trong. Tên tôi là Millie, Millie O’Malley. Chào mừng các bạn đến với nhà hàng nhỏ của tôi”

Bà mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng hiền hậu. Tuy nhiên, nó làm tôi cảm thấy khó chịu.

“Rất vui được gặp cô, Millie. Cháu là Calvin Duncan và đây là em gái cháu Laurel.”

Tôi miễn cưỡng đưa tay ra bắt. Một ít rau bina vẫn còn sót trên kẽ rang bà ta, chắc chắn đó là một bộ răng giả. Bà ta làm tôi khó chịu. Tôi đã gặp nhiều người nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy bất an đến vậy.

“Laure. Quả là một cái tên đáng yêu”.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Ôi, đâu thể để các bạn đứng vậy được. Theo tôi nào”. Bà ta nói.

Calvin và Millie nói chuyện say sưa. Tôi đi theo họ, tuyệt nhiên không nói một chữ nào. Tôi nghe được rằng, Millie và chồng bà ta- Ted đã mở nhà hàng này khi họ nghỉ hưu. Họ không có con cái, đó là lý do tại sao Millie rất vui khi có những vị khách trẻ tuổi. Calvin rất lịch sự. Anh mỉm cười và kể cho bà ta nhiều chuyện. Khi bà biết rằng chúng tôi mồ côi cha mẹ, biểu hiện bà ta liền thay đổi. Gần như là… vui sướng…

“Ôi, những đứa trẻ tội nghiệp. Hãy xem tôi như là mẹ của các cháu vào đêm nay”

Tôi không hiểu ý nghĩa câu nói đó.

Bà ta đưa chúng tôi menu khi tôi ngồi xuống, đối diện với anh trai. Calvin mỉm cười và cảm ơn bà một lần nữa. Lúc bà ta rời đi, anh mở tờ menu ra với một nụ cười.

“Liệu cô ấy có phải là người phụ nữ ngọt ngào nhất mà anh từng gặp?”.

Anh ấy cười rạng rỡ, vài sợi tóc màu nâu nhạt rơi xuống mắt anh. Tôi không trả lời. Tôi cúi xuống ghế, không buồn chọn thức ăn. Tôi không còn cảm thấy đói nữa. Mắt tôi nhìn lướt khắp mọi nơi. Tôi nhìn thấy những cậu thanh niên đang uống Coke nơi máy phát nhạc tự động đang nói chuyện với nhau.

“Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ? “

Calvin hỏi, anh thật sự lo lắng cho tôi. Tôi chỉ gật đầu và không trả lời khi anh hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi biết đã làm anh bực nhưng tôi không thể hành xử cách khác. Lúc Millie đến để ghi món, tôi vẫn im lặng. Calvin, với một nụ cười ấm áp, gọi cho chúng tôi bánh mì và là socola nóng.

Khi bà ta đi, Calvin quay sang tôi. Vẻ mặt khó chịu.

“Vậy là sao, Laurel? Em định ở đâu tối nay? Em hành xử hệt như một đứa con nít.”

“Anh cảm thấy có gì đó khó chịu xung quanh bà ấy sao?”

Tôi nhướm mày, Calvin nhìn tôi, bối rối.

“Em đang nói gì thế?”

“Bà O’Malley. Anh không cảm thấy gì sao? Bà ấy rất lạ. Có điều gì đó không đúng…”

Tôi không biết làm thế nào mà anh ấy lại không cảm thấy điều đó.

“Bà ấy rất tốt. Lạy chúa, làm ơn hãy nhìn vào những gì bà ấy đã giúp chúng ta và dẹp ngay ý nghĩ ngu ngốc đấy đi”.

Calvin quát tôi. Tôi trợn mắt nhìn anh, không nói chuyện với anh ấy trong suốt bữa ăn. Tôi ước rằng mình sẽ không làm như vậy. Tôi đâu biết rằng đây là lần cuối cùng chúng tôi được ở cạnh nhau…

Khi thức ăn đưa đến. Calvin nhận nó từ tay Millie giúp tôi. Tôi lấy thức ăn nhưng không đụng vào nó, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình. Calvin giả vờ không để ý đến. Chúng tôi chưa từng đánh nhau. Nhưng vẫn có một vài xung đột và đây là một trong số chúng. Calvin luôn nhẫn nại với tôi. Anh ấy yêu thương tôi và chăm sóc tôi rất tốt. Nhưng tôi không phải là một đứa trẻ dễ chăm sóc. Tôi luôn tự hỏi, đó liệu có phải là lý do cha tôi tức giận. Tôi là một con bé bướng bỉnh. Tôi luôn xử sự với tất cả mọi người, ngoại trừ Calvin, như vậy. Tôi luôn đặt niềm tin vào gia đình. Anh tôi là người duy nhất có thể an ủi tôi. Nhưng đôi lúc anh đã chán ngấy rồi…

“Em đi vệ sinh”

Câu nói đầu tiên trong vòng nửa giờ. Calvin chỉ gật đầu, nhấp một ngụm rượu. Tôi trượt xuống ghế và bước đi. Tôi đã đứng trong một quầy hàng, dựa lưng vào tường. Tôi không biết trong bao lâu, tôi chỉ cần đi khỏi chiếc bàn đó.

Lúc tôi quay trở lại, Calvin đang nói chuyện với Millie và một người nữa, tôi đoán là chồng bà ta, Ted. Ông ấy là một người lớn tuổi, đầu đã hói, tuy nhiên vẫn còn vài sợi tóc bạc bám trên. Ông ta mang một một chiếc tạp dề cũ kĩ. Họ đang bàn luận gì đó, rất vui vẻ và sôi nổi. Calvin dừng lại ho vài cái rồi lại tiếp tục. Tôi đi qua bàn một cách lặng lẽ. Calvin ngước lên nhìn tôi và mỉm cười.

“Bọn anh đang nói về ma quỷ”.

Anh ấy đùa, ra hiệu tôi lại gần anh. Tôi ngồi trên chân anh, như khi còn bé. Anh ấy đã tha lỗi cho tôi hoặc là đang cố ý giấu điều này trước O’Malley’s. Tôi không quan tâm, tôi bám lấy anh thật chặt.

“Tôi đang tự hỏi tại sao các bạn lại đi đường này”. Millie đột nhiên nói, nụ cười bà ta ngày càng rộng ra một cách đáng lo ngại. “Chúng tôi thường thấy rất ít du khách đến đây”.

“Chúng cháu đang lái xe đến Florida để thăm một người bạn cũ”. Calvin trả lời. “Cháu rất vui khi thấy nơi này, mặc dù…”

Millie liếc nhìn Ted. Ông ta chớp mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Họ im lặng một lúc như thể đang suy ngẫm câu trả lời. Tôi nắm chặt lấy áo của Calvin.

“Xem ra chúng tôi đã hơi mất tập trung".

Ted cười khàn. Ông ta mất một vài cái răng, nhưng những cái còn lại, tất cả đều được bọc vàng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi ngắm chiếc xe trong lúc ba người họ tiếp tục trò chuyện.

“Vâng, thật sự cảm ơn lòng hiếu khách của hai người. Hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Calvin hỏi, đưa tay vào túi tiền của mình. Millie lắc đầu.

“Không cần đâu, hãy cứ xem như là đang ở nhà”.

Khi anh trai tôi cố gắng phản đối, Millie đặt một ngón tay xương xẩu trên môi. Anh mỉm cười với lòng biết ơn rồi đứng dậy đi. Tôi nhảy xuống và chạy đến cánh cửa, ngay lúc đó Ted đứng lên với một vẻ đe dọa, theo những gì tôi nghĩ.

“Này, các cậu nghĩ mình sẽ làm gì vậy? Các cậu không thể lái xe bây giờ. Đã một giờ sáng rồi đấy”.

Tôi không biết. Không có đồng hồ hay bất kì thứ gì để biết giờ trong quán này cả. Tôi liếc nhìn Calvin một cách lo lắng, cố gắng ra hiệu anh tiếp tục bước đi.

“Hai người trông như đã lái xe cả ngày”. Ted tiếp tục nói.” Tôi không nghĩ đây là một điều khôn ngoan khi lái xe trong lúc mệt mỏi đâu. Quay trở lại nào. Chúng tôi có một nhà trọ nhỏ, các bạn có thể ở đến sáng”.

“Đó là một ý kiến hay. Nhưng không cần đâu. Chúng cháu ổn mà”.

Tôi cố gắng để phản đối. Nhưng anh tôi không nghĩ như vậy.

“Anh không biết Laurel. Nhưng anh thật sự rất mệt, và em vẫn còn là trẻ vị thành niên. Anh không muốn vừa lái xe vừa ngủ gục đâu”.

Calvin mệt mỏi nói. Tôi lắc đầu và nắm lấy tay anh. Tôi không muốn ở lại nhưng anh ấy khỏe hơn tôi. Tôi bị kéo trở lại.

“Calvin!”

Tôi cố gắng phản đối. Nhưng anh ấy lờ tôi và tiến về phía Millie.

“Cháu nghỉ rằng chúng cháu sẽ ở lại đây đêm nay.”

Calvin mỉm cười, đẩy tôi ra phía sau lưng. Millie cười và nháy mắt với chồng.

“Tuyệt vời. Ted sẽ đưa các bạn đến khách sạn bên kia đường. Nếu các bạn đưa tôi chìa khóa xe, tôi sẽ lấy hành lí giúp các bạn”.

Miệng tôi khô khốc. Tôi nhìn Calvin lấy chìa khóa ra hỏi túi quần. Không thể tin được. Tôi nắm lấy vạc áo của anh khi tôi nhìn Millie bước ra ngoài. Anh ấy vỗ vai tôi và kéo tôi ra theo.

Tôi lê bước một cách vô vọng. Ted dẫn chúng tôi đến một khu nhà khác cách nhà hàng vài mét. Nó nhỏ hơn nhà hàng một chút. Được làm hoàn toàn bằng gỗ như thể Abe Lincoln đã xây nó chỉ vài tuần trước. Ted và Calvin mải mê nói chuyện với nhau. Ông ta lấy chiếc chìa khóa ra khỏi túi và mở cửa.

Bên trong căn nhà thật chán. Các bức tường làm hoàn toàn bằng gỗ được trang trí bằng vài bức tranh phong cảnh. Tấm thảm theo phong cách Đông phương trải dài kéo đến bàn lễ tân. Trên bàn là một cuốn sổ nhỏ, một chậu xương rồng cùng một cái chuông ấn tay. Tôi rùng mình, người nặng như chì. Căn nhà này có lẽ chưa được sử dụng trong nhiều năm…

“Vâng, là chỗ này, tôi nghĩ không cần thiết phải ghi lại tên, thế nên để tôi đưa các bạn về phòng nào.”

Ted mỉm cười, hàm răng kì cục của ông sáng chói trong ánh trăng.

Ông dẫn chúng tôi lên cầu thang phía bên phải hành lang.

Hành lang được thắp sáng bởi những bóng đèn treo trên cao. Nó có vẻ cũ, và cũng như toàn bộ ngôi nhà này, cầu thang cũng được làm bằng gỗ. Có khoảng năm phòng ở mỗi bên, tất cả đều đóng cửa. Bụi bặm bám đầy khiến Calvin bắt đầu hơi khò khè. Tôi đảo mắt. Ted đẩy chúng tôi đến trước cửa một căn phòng. Thật khó chịu!

“Là căn phòng này”.

Cuối cùng Ted cũng lên tiếng. Ông chậm rãi mở cửa. Phòng có hai giường đôi cùng với chăn mềm và những chiếc gối bông. Tấm thảm màu đỏ cũ, hơi sờn rách. Có vài bức tranh núi, sông trông thật thảm hại. Tôi nuốt nước bọt. Ted tiếng lại, dùng những ngón tay mập ú bật công tắc trên đầu tôi. Cũng chẳng khá hơn tí nào, bây giờ cả căn phòng ngập trong một màu cam kì quái.

“Trông thật ấm cúng, thật cảm ơn ông, Ted.” Calvin mỉm cười.

Tôi lặng lẽ đi vào bên trong và ngồi xuống giường. Tôi có thể nghe thấy phía xa Ted đang chỉ cho anh tôi phòng tắm, nơi ăn sáng, và những điều đại loại như thế. Tôi âm thầm theo dõi họ cho đến khi Millie xuất hiện trên lầu với hành lý của chúng tôi. Trong đầu tôi suy tính đủ thứ, khi tôi quay lại, cánh cửa đã đóng lại và Calvin đang soạn hành lý ra.

“Chúng ta không nên ở đây”.

Tôi lo lắng nói. Calvin vẫn im lặng, anh ném cho tôi bộ đồ ngủ.

“Anh đã thông báo gì với Joey chưa? Chúng ta cần phải có mặt ở nhà anh ấy vào ngày mai”.

Tôi nghe anh ấy buông tiếng thở dài. Đó giống như là tiếng thở dài của những người lớn vào cuối ngày.

Calvin đã cảm nhận được nỗi lo lắng của tôi. Anh chậm rãi bước đến bên giường và ngồi xuống cạnh tôi. Anh vòng tay qua vai tôi và bóp chặt. Chúng tôi không nói với nhau câu gì. Anh ôm tôi, đặt cằm của mình lên vai tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh.

“Chúng ta sẽ không sao đâu, Laurel. Bây giờ em cần phải đi ngủ”.

Anh hôn nhẹ lên má tôi và quay về chỗ ngủ. Chúng tôi ngồi quay lưng và lặng lẽ thay đồ ngủ. Tôi miễn cưỡng quấn chặt tấm chăn và cố gắng giữ im lặng trong vòng nửa giờ. Tôi không tài nào ngủ được. Tôi nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng thở của Calvin.

Tôi đã không biết bao lâu tôi thức dậy. Tôi đã ngủ gật, nhưng không hề nhớ điều đó. Calvin đã đánh thức tôi dậy. Tôi vất vội tấm chăn xuống sàn. Hơi thở của anh nặng nhọc và dốc như thể vừa chạy marathon về. Tôi bật dậy.

“Cal? Anh không sao chứ?”

Tôi hỏi anh, nhìn quanh trong bóng tôi. Anh không trả lời nhưng tôi nghe tiếng dây kéo túi xách của bị mở ra, và tiếng anh tôi tìm kiếm gì đấy trong đống áo quần của anh. Cuối cùng anh kiếm được thứ mình cần và lặng lẽ bước ra cánh cửa.

“A- Anh ổn. Chỉ là anh cần một í không khí trong lành.”

Calvin thở hổn hển, nắm chặt ống hít của mình trong tay. Lúc anh bước ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào căn phòng. Anh ấy đã trải qua nhiều giai đoạn, tôi luôn cảm thấy bất lực với tình trạng của anh ấy. Tôi không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn anh ấy vật lộn với chiếc ống thở. Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại không đi theo anh. Đáng ra tôi nên làm vậy, tôi ước tôi nên làm như vậy. Đó là những lời cuối cùng mà anh nói với tôi.

Anh ấy ra ngoài khoảng hơn hai mươi phút cho đến khi tôi không chịu nổi nữa và bước ra tìm anh. Thường mất khá nhiều thời gian để anh có thể khống chế được cơn suyễn của mình.

Nhưng khi tôi mở cửa, Calvin không có ở đó.

Chân tôi như bị đóng băng. Cánh tay tôi bắt đầu nổi da gà. Nhìn xung quanh, nỗi sợ hãi càng này càng dâng lên trong lòng tôi. Tôi kiểm tra phòng tắm xem thử anh có ở đó không. Không có. Anh ấy không thể đi xa được.

“Calvin!?”

Tôi gọi ra hành lang. Không có gì cả.

Tôi lặng lẽ trở lại căn phòng và bỏ đôi dép đi trong nhà của mình lại.

Tôi bước ra hành lang và chạy xuống cầu thang. Anh ấy không có ở sảnh.

Không có cảm giác nào tệ hơn là phải ở một mình nơi bạn không hề biết. Nó còn tệ hơn khi bạn cần một người đến an ủi nhưng lại không có. Một trong những cây đèn ở hành lang bắt đầu chập chờn. Tôi không thể nào ngăn được những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi cố gắng nghĩ ra những nơi anh tôi có thể đi. Tôi chợt nghĩ liệu có khi nào Calvin đã bỏ tôi lại một mình. Quá hoảng loạn, tôi không để ý đến mọi thứ xung quanh nên bị vấp ngã. Tôi ngã nhào lên tấm thảm. Tôi bò đậy, cố gắng làm dịu cơn đau, mắt tôi mở lớn vì shock.

Ống hít của Calvin nằm lăn lốc trên sàn. Phía bên ngoài cửa phòng của chúng tôi, nơi tôi thấy anh ấy bước ra. Có cái gì đó rất lạ…

Calvin sẽ không vất nó như vậy, đấy không phải là sự tình cờ. Anh ấy đã buộc phải đi đến đâu đó, hoặc là bị bắt. Tôi bật ra tiếng nấc, tôi cố gắng gọi tên anh một lần nữa. Chạy nhanh về lại phòng, tôi nắm chặt lấy ống hít của anh bằng bàn tay đang run rẩy, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào túi quần.

Chúng tôi cần thoát khỏi nơi đây. Tôi không quan tâm anh ấy có đồng ý hay không. Chúng tôi cần phải đi. Một khi thấy anh, tôi sẽ bắt anh phải lái xe rời khỏi nơi này, ngay lập tức, và không bao giờ quay lại đây nữa.

Tôi chạy vào phòng ngủ chụp lấy chìa khóa xe ở chiếc bàn cạnh giường ngủ. Những thứ còn lại không quan trọng nữa rồi. Tôi chỉ cần thoát ra khỏi đây, thoát khỏi địa ngục này. Tôi bước xuống cầu thang, gỗ đang ọp ẹp dưới chân tôi. Đẩy cửa ra, tôi chạy nhanh đến quán ăn- lối thoát duy nhất của tôi. Đèn vẫn mở. Tôi cố gắng không chú ý đến những bóng cây, mặc dù nó rất đáng sợ. Cánh cửa kia rồi, tôi đã sẵn sàng đập nó cho đến khi tay tôi bị trầy da và chảy máu. Nhưng nó mở ra gần như ngay lập tức. Tôi ngã nhào vào bên trong.

Tôi có thể thấy xe của Calvin qua những ô kính trong suốt. Nó thật gần nhưng cũng thật xa. Tôi không biết bao nhiêu adrenaline được tiếp lên trong cơ thể mình, nhưng nó truyền cho tôi một sức mạnh đáng kinh ngạc. Nhưng tôi đột ngột dừng lại, có cái gì đó, như âm thanh của kim loại vang lên dội vào tai tôi.

Theo như tôi quan sát, không có bất kì ai ở đây cả. Tất cả khách hàng đã rời đi. Tôi cố gắng tìm kiếm. Tất cả các cửa ra vào nhà bếp đã bị khóa. Tôi đá nó bằng tất cả sức lực. Tôi hét lên, cho ai đó, bất kì ai có thể nghe thấy để đến giúp tôi. Nó làm tôi có cảm giác như đã ở trong này nhiều năm.

Tôi cảm thấy rất chóng mặt và buồn nôn. Tôi nghe thấy một tiếng nói cất lên cùng với nó là những tiếng xầm xì, rất nhỏ nhưng vừa đủ nghe. Có ai đó kêu lên:”Chết tiệt!” rồi nhanh chóng im lặng. Tôi nín thở để có thể nghe một lần nữa, mặc dù, dường như nó rất gần ở đây. Tôi rướn người, cố gắng nhìn vào phía trong bếp. Cửa sổ đã bị dán giấy đen bởi vậy tôi không thể thấy được bên trong. Trước đây nó đâu có.

Tôi lẻn ra phía sau quầy, áp chặt tai vào bức tường ẩm mốc. Có một sự im lặng đột ngột. Và sau đó là tiếng bước chân trên nền gạch.

Tôi không biết điều gì đã thôi thúc tôi làm điều đó. Trên quầy có rất nhiều chai nước sốt cà chua và những chai bạc. Tôi cầm lấy một phần ba cái chai, quấn chặt bằng một chiếc khăn rồi nắm chặt trong đôi bàn tay đầu mồ hôi. Tôi biết có ai đó hoặc là cái gì đó đằng sau cách cửa. Tôi sẽ không ở một mình trong đó. Tôi nắm chặt cái chai, rồi dùng hết sức đập nó lên kính, rất nhanh, khoảng ba mươi giây sau, kính bắt đầu nứt. Không dừng lại tôi lại đập, đập cho đến khi nào toàn bộ kính trên đó vỡ vụn ra.

Một khi đã bị đẩy vào đường cùng, bạn buộc phải bước vào và chiến đấu với nó.

Một luồng khói tỏa ra. Tôi mở cửa và bước vào bên trong. Bếp của O’Malley quả là một căn bếp điển hình. Có vài cái bếp và lò nướng. Tủ lạnh chứa đầy thức ăn đủ trong cả tuần. Nhưng đó không phải là điều làm tôi chú ý. Mùi hôi thối của thịt cháy bốc lên, xông thẳng vào mũi tôi. Tôi ho và bịt mũi lại, phải cố gắng lắm tôi mới có thể thở ra được. Mắt tôi bắt đầu chảy nước. Tay tôi huơ huơ cố gắng xua tan đi làn khói. Cái mùi kì cục đấy làm tôi muốn nôn.

“Ai đấy?”

Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng nói của người đàn ông đã đưa Calvin và tôi đến phòng cách đây vài giờ trước. Tôi không trả lời. Tôi vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng một lúc sau khói theo cửa sổ tan ra. Mắt tôi chảy nước và cố điều chỉnh theo ánh sáng của bóng đèn phái trên. Miệng tôi há hốc kinh hoàng…

Ted và Millie O’Malley đang đứng giữa bếp. Có một cái nồi bạc, khá lớn, đặt giữa bàn. Đây là lần đầu tiên tôi có thể quan sát tốt mọi thứ xung quanh. Máu bắn tung tóe khắp các bức tường, nó chảy thành suối và tạo thành nhiều vũng nhỏ ở sàn nhà. Ted đang cầm một con dao chặp thịt, lấp lánh và cực kì nguy hiểm. Millie đứng sát ông ta, một chiếc thìa gỗ ngay sát bà ta. Có cái gì đó nhờn nhờn, được che phủ tựa như một con giun khổng lồ. Ruột. Tôi không thốt nên lời.

Tôi chuyển sự chú ý vào cái nồi gần đó. Nó được đun sôi và vẫn đang sủi bọt. Tôi nhìn thấy bộ đồ ngủ của anh tôi nằm rải rác một đống trong góc. Tôi thấy những lọn tóc của anh quấn chặt thành nồi. Chân tôi tê cứng. Mùi thịt cháy của anh như lan khắp người tôi, tràn ngập trí óc tôi. Mắt tôi như nhòe đi. Miệng khô khốc. Thậm chí tôi không thể hét lên nổi một tiếng.

“Bắt nó lại.”

Millie gầm gừ. Ted lao đến nhưng tôi nhanh hơn. Tôi bị trượt, mặt đối diện với vũng máu của Calvin. Nhanh chóng đứng dậy, tôi bỏ chạy. Millie cầm lấy con dao ném nó trúng vào cửa. Tôi lao như tên, chạy hết sức có thể. Trời bên ngoài tối, lại gần chiếc xe, tôi vội vã mở cánh cửa và leo lên. Millie chạy theo tôi nhưng tôi đã yên vị trong xe. Chiếc xe nổ máy một hồi rồi lao như tên lửa. Tôi chưa từng lái xe nhưng đây không phải vấn đề. Tôi cần người giúp đỡ.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khiến tầm nhìn của tôi bị mờ. Tinh thần tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi bật ra tiếng hét trong tuyệt vọng. Tôi muốn nôn hết đống thức ăn trong dạ dày mình. Tôi lái xe trong suốt ba tiếng, hoặc hơn. Nhưng tôi còn bận tâm nữa. Họ đã giết Calvin. Họ giết anh trai tôi, cắt anh thành nhiều miếng nhỏ, và chết tiệt, họ đã nấu anh. Tôi đập đầu vào tay lái. Tôi có thể thấy những giọt máu đang nhỏ xuống, thấm vào tóc tôi. Tầm nhìn của tôi bắt đầu những hiện những chấm nhỏ.

Tôi không biết mất bao lâu cho đến khi tôi nhìn thấy một chiếc xe khác bên kia đường. Một người đàn ông đang cúi xuống kiểm tra những cái lốp của mình. Tôi dừng lại và gần như bay ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại. Nôn thốc nôn tháo. Máu khô đọng lại trên gương mặt và tôi vẫn đang khóc.

Ông ấy là một người lớn tuổi, khuôn mặt nhăn nheo, tóc hơi bạc. Ông ấy đứng nhìn tôi, sợ hãi. Tôi biết rằng tôi trông rất thê thảm, như một kẻ nghiện ma túy hay bất cứ cái gì…

“BÁC PHẢI GIÚP CHÁU! HỌ ĐÃ GIẾT ANH TRAI CHÁU! HỌ ĐÃ GIẾT ANH ẤY! HỌ XẮT ANH ẤY THÀNH TỪNG MẢNH! HỌ ĐÃ GIẾT ANH ẤY!”

Tôi nhớ rằng mình đã ngã xuống và gào thét đau khổ. Người đàn ông đã cố giúp tôi đứng dậy nhưng tôi vẫn ngã xuống. Tôi bám vào ông để đứng lên. Ông ấy dường như rất cố gắng để có thể hiểu những gì tôi nói lúc đang hoảng loạn.

“Ai?”. Ông ấy hét lên bằng một giọng Jersey.” Ai đã giết anh cháu?”

Tôi lắc đầu, thở hổn hển. Tai tôi ù đi khi tôi cố gắng nói chuyện. Những điều cuối cùng tôi nhớ đó là đôi mắt lấp lánh của ông trong bóng tối khi tôi tuyệt vọng gọi tên anh trai trong nỗi đau. Tôi ngã xuống đường.

***

Họ nói với tôi rằng tôi thật sự đã trào bọt mép lúc họ đến. Tôi đã ngất đi một lúc lâu và cảnh sát cho rằng tôi đã chết. Nhưng tôi tỉnh dậy. Tôi la hét điên cuồng, hét tên Calvin, hét cho ai có thể cứu anh ấy, hét cho ai tin tôi. Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ, không một ai giúp được…

Quán O’Malley’s Family đã bị dở bỏ vào cuối năm 1950. Khi mọi người nhận ra những người chủ trong có vẻ thân thiện đã giết chết và giấu xác nạn nhân trong nhà để ăn dần. Theodore và Millicent O’Malley đã bị kết án tử hình vào năm 1956, hai mươi năm trước khi tôi và anh trai đến đây. Sau này tôi biết rằng họ đã giết hơn hai mươi du khách đi qua con đường này, bao gồm một nhóm người đi xe máy, một nhóm thiếu niên và một người phụ nữ cùng với đứa con của cô.

Khi người đàn ông tìm thấy tôi đưa tôi gặp cảnh sát, tôi đang ở trạng thái kích động. Họ còng tay và đẩy tôi vào ghế sau của một chiếc xe tuần tra. Họ lái xe đưa tôi trở về, đi qua lối nơi mà tôi và Calvin đã ở trong đêm hôm đó. Nơi là nhà hàng trước đây chỉ là một khu đất trống, không có bất kì thứ gì ở đó, nhà hàng đã biến mất. Cũng không hề có khu nhà trọ, không có dấu hiệu của bất kì ai sống ở đó trong nhiều năm. Nó chỉ là khu đất trống. Không có gì. Không có nhà. Không có Calvin.

Tôi cố gắng để giải thích. Nhưng không ai tin tôi cả. Không một ai…

Cảnh sát tìm kiếm nhiều tháng, nhưng họ không thể tìm thấy xác anh trai tôi. Nơi an nghỉ cuối cùng của anh ấy đã tan biến vào hư không. Họ không tìm thấy bất cứ manh mối nào. Nhưng tôi vẫn còn giữ ống hít của Calvin, trong túi áo. Tôi không thể cho các bạn biết bao nhiêu lần tôi dí nó vào mặt cảnh sát và nói với họ đây có thể là manh mối giúp họ tìm ra anh ấy.

Họ thậm chí buộc tội đã giết anh. Nhưng cuối cùng do thiếu bằng chứng nên tôi không bị bắt nhưng nỗi đau ấy vẫn mãi kéo dài bao năm tháng. Các thẩm phán bị thuyết rằng tôi bị tâm thần và phải được nhốt lại. Vì vậy, họ đưa tôi đến đây, nơi tôi bị đưa đến năm 76.

Bây giờ tôi đã là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi viết câu chuyện này như một lời kêu cứu. Tôi tin rằng sẽ có một ai đó tin tôi, biết về nơi tôi đã kể. Xin thề với Chúa, tôi không hề điên. Tôi cảm nhận được nó. Rất chân thực. Tôi đã sống sót.

Đây không phải là tất cả trong đầu tôi nhưng là tất cả những gì bác sĩ và bác sĩ tâm thần cố thuyết phục tôi trong nhiều năm.

Họ nói tôi tưởng tượng ra tất cả. Tất cả những thứ thuốc được bơm vào người khiến não của tôi chỉ nghĩ đến chuyện lãng mạn. Nhưng tôi biết tôi không thể. Nó không phải là giấc mơ. Nó chân thực đến mức khó có thể là một giấc mơ. Điều duy nhất khiến tôi tin vào đêm đó chính là ống hít của Calvin. Tôi giữ nó mỗi ngày, không bao giờ đánh mất nó. Đó là điều duy nhất tôi phải làm để nhắc nhở với bản thân rằng anh trai tôi có thật. Đó là thứ duy nhất tôi có. Thứ duy nhất họ không bao giờ có thể lấy nó đi khỏi tôi.

Bạn không thể tìm thấy bất cứ điều gì về O’Malley’s hay Calvin Duncan trên mạng. Như thể nó bị dấu đi, mọi người muốn quên nó đi vậy.

Tuy nhiên, trên con đường đến New Jersey. Nếu bạn dừng đúng chỗ, bạn sẽ thấy những màu sắc ma quái bên trong một quán ăn đây sức sống và niềm vui. Đừng để bị lừa, nó không có thật. Nhưng nếu bạn tình cờ nhìn thấy một cậu thanh niên bên trong cửa sổ, với mái tóc nâu, đôi mắt sáng cùng nụ cười đầy yêu thương, hãy vẫy tay với anh ấy.

Xin hãy hét lên rằng: Laurel yêu anh và nhớ anh rất nhiều. Cô ấy thật sự xin lỗi vì đêm hôm đó đã không thể làm được gì hơn…

(Bài này được tải lên bởi một bệnh ở bệnh viện tâm thần Greystone tại New Jersey)


Tên dịch giả: En Hatsuko
Nguồn: creepypasta.com

Sponsored content

Go to page : Previous  1 ... 12 ... 20, 21, 22 ... 30 ... 40  Next

Liên kết Facebook
Lưu ý: Hãy bình luận lịch sự để ủng hộ tác giả nhé.